Người xưa có nói một câu rất đúng, sẽ không đau khi thương con trai, sẽ đau khi thương con dâu. Khi chúng ta dần dần già đi theo năm tháng, người nuôi chúng ta chính là con trai và con dâu. Con trai là một người đàn ôn, đối với việc lặt vặt trong nhà đều tùy ý vợ mình quyết định, chẳng hạn như hôm nay ăn gì, mặc cái gì.
Nếu trước đây con dâu đã chịu thiệt thòi từ mẹ chồng, thì đây là thời điểm tốt nhất để cô ấy có thể trả thù!
Nhưng những bà mẹ chồng thông minh thì khác, bà sẽ thương con trai như con gái, mà con dâu dưới sự dạy dỗ tinh tế của mẹ chồng, cũng sẽ chia sẻ tình mẹ con với mẹ chồng.
Nhưng mà, những bà mẹ chồng và con dâu cực phẩm kia có dùng loại cách này cũng vô ích, gặp phải tình huống như vậy chỉ có thể tự trách bản thân mình xui xẻo!
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Hứa Mỹ Lam, từ trước đến nay cô chưa ăn chung bữa cơm nào dưới một mái nhà với bà mẹ chồng khốn nạn kia cả, thậm chí từ khi biết Đại Lưu kia không phải mẹ ruột của Trương Hùng, cô càng không thèm để bà ta ở trong lòng mình.
Theo như cô nghĩ, chỉ cần cả đời này cô không ly hôn với Trương Hùng, có lẽ cô sẽ không bao giờ chứng kiện được cảnh mẹ chồng không thích con dâu, hay là mẹ chồng coi con dâu như con gái, giống như ở kiếp trước trên TV hay nói!
Nhưng cô không nghĩ tới, chẳng bao lâu nữa cô sẽ có thể hiểu được cảm xúc của những người trên TV đó! Tất nhiên, đây là chuyện của sau này.
Một bên nói chuyện một bên đi đường, thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc hai người đã đến trước cửa nhà của bà lão.
Ở đây những dãy nhà nằm đan xen vào nhau, bên trong còn có rất nhiều con ngõ nhỏ khác nữa, nếu là người không thông thuộc địa hình đến nơi này, nhất định sẽ bị lạc đường.
Nhưng nhà của bà lão này rất dễ nhận ra, vì bên trái cổng nhà bà ta có một cây bàng lớn, hai người mới ôm hết nó. Ngôi nhà của bà lão trông rất giống nơi họ đang ở, đều thuộc loại hình tứ hợp viện ở Kinh Thành.
“Đồng chí đổ gạo vào đây đi, cảm ơn cô, cô đã vất vả rồi!” Bà lão chỉ tay vào cửa, từ cái rổ lấy ra một bao đựng đồ, mở miệng bao ra, ra hiệu cho Hứa Mỹ Lam có thể đổ vào trong đó. .
Truyện Đoản VănHứa Mỹ Lam thấy vậy cũng không nói gì nhiều, rất hợp tác đổ hết gạo trong túi nhỏ vào bao tải.
Bốn mươi lăm ký gạo đổ ra hơn nửa bao, Hứa Mỹ Lam nhìn mái tóc bạc phơ của bà lão có chút không đành lòng, vì thế khi bà ta mở cửa muốn kéo bao tải vào nhà, Hứa Mỹ Lam liền giúp đỡ một tay, di chuyển bao tải đặt ở phía sau cửa, như vậy cũng không cần lo lắng bị người khác nhìn thấy, chờ người đàn ông của nhà bà ta trở về lại xách vô nhà sau!
Bà lão thấy vậy, nụ cười trong mắt càng sâu, bà ta mời Hứa Mỹ Lam vào nhà uống ly nước, nhưng cô lại từ chối, cô nói rằng mình có việc phải làm nên phải đi ngay bây giờ. Lúc này, bà lão giống như đang nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên gọi Hứa Mỹ Lam lại.
“Này, đợi một chút, đồng chí, tôi muốn hỏi một chút, đồng chí có thể lấy được nhiều trứng như vậy, vậy đồng chí có thể có giúp tôi tìm mấy con gà mái già được không.”
Bà lão đi đến bên cạnh người Hứa Mỹ Lam, nhỏ giọng hỏi.
Hứa Mỹ Lam nghe vậy hai mắt sáng lên, thầm nghĩ trong không gian đang có hơn hai mươi con gà mái già, bán vài con đi cũng không sao.
Thấy cô do dự, bà lão biết cô có thể giúp mình được, sợ cô không đồng ý nên vội cam đoan: “Cô đừng lo, chỉ cần cô có thể giúp tôi mua được gà, thì tiền bạc không thành vấn đề!”
Hứa Mỹ Lam vốn dĩ chính là đến để làm ăn, cho nên không có lý do gì lại không đồng ý, vì thế liền không bối rối nữa, cô nói với bà lão, “Thật ra là có gà, nhưng đều là gà mái già đang đẻ trứng, thịt chắc nịch và rất tươi ngon, nhưng giá cả quả thực không rẻ, một đồng năm một ký, nếu muốn, tôi sẽ bắt một con cho chị trước, sau khi nếm thử mùi vị rồi có mua tiếp hay không thì nói sau.”