Một đêm mưa thu, độ ấm còn sót lại của mùa thu đột ngột giảm xuống. Tiết trời ấm áp tựa hồ lập tức chuyển qua mùa đông, người đi bên đường đều bọc mình trong những chiếc áo khoác dày dặn, trời càng ngày càng lạnh.

Vân Dật từ trong xe đi ra, Dung Thành đi ngay sau cậu.

Một tay hắn mở ô, che trên đỉnh đầu Vân Dật giúp cậu tránh mưa, một tay khác chỉnh lại cổ áo của Vân Dật: "Chú ý an toàn, em chờ anh về."

"Về đi, tôi sẽ về nhanh thôi."

Vân Dật đi về phía biệt thự.

Biệt thự đứng sừng sững trong màn mưa, lẻ loi cô độc giống như ngăn cách với thế giới thật.

Vân Dật đi đến gõ cửa.

Cửa mở ra, hơi ấm ập vào trước mặt.

Quản gia cười đón Vân Dật vào cửa: "Vân thiếu, mời cậu vào!"

Vân Dật bước vào trong nhà.

Nhiệt độ ổn định, rất ấm áp, nhưng phòng khách to như vậy lại trống không, không cảm nhận được một chút sức sống nào.

Trước đây không như thế này, cậu đã tới đây rất nhiều lần, đều rất náo nhiệt, tràn ngập lời vui tiếng cười.

Vân Dật cẩn thận nghĩ lại, bởi vì lúc đó có Tuế Tuế.

Tuế Tuế không còn ở đây, căn biệt thự này quạnh quẽ đến đáng sợ, không có một chút hơi thở của người sống.

Không có Tuế Tuế, Dạ Lăng Hàn có thể chịu được sao? Hắn từ bỏ quyền nuôi con nhanh như vậy có phải đang tính kế không?

"Vân thiếu, cậu ngồi xuống trước đã, tôi sẽ đi gọi cho ông chủ."

Quản gia mời Vân Dật ngồi xuống sofa phòng khách xong, lập tức có người giúp việc mang trà nóng cùng điểm tâm mà cậu thích ăn đến.

Quản gia lùi về một bên, xoay người đi lên tầng.

Vân Dật cũng không quá xa lạ căn biệt thự này, cậu đã sống ở đây một thời gian dài. Nơi này lưu lại rất nhiều kí ức, nhưng đều không phải kí ức tốt đẹp gì.

Bắt đầu từ nơi nào liền kết thúc ở chỗ đó, hôm nay ăn bữa cơm này xong, cậu và Dạ Lăng Hàn liền hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa.

Quyền nuôi nấng, cậu cũng sẽ giành về.

Vân Dật không thể diễn tả được cảm xúc đáy lòng của cậu, dù sao cũng không nhẹ nhõm như trong tưởng tượng.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Vân Dật quay đầu lại, trực tiếp chạm mắt với Dạ Lăng Hàn.

Đôi mắt ấy sau khi nhìn thấy cậu lập tức sáng lên, giống như đang ở trong màn đêm lạnh lẽo đột nhiên bùng lên một ngọn đuốc vậy.

Ánh sáng đó tựa như có thể xuyên qua trái tim.

Trong lòng Vân Dật đột nhiên giật mình, theo bản năng quay đầu ra chỗ khác.

Dạ Lăng Hàn đi đến bên cạnh cậu, vui mừng xem đồng hồ: "Em đến sớm hơn mười phút."

Vân Dật khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Bắt đầu sớm kết thúc nhanh."

"Mười phút thôi mà em cũng keo kiệt với anh sao?"

Biểu cảm của Dạ Lăng Hàn hiện lên chua xót: "Anh đi xuống phòng bếp dặn họ chuẩn bị đồ ăn."

Vân Dật mím môi không nói gì, ánh mắt nhìn Dạ Lăng Hàn thật sự đi vào phòng bếp.

Tất cả đều hết sức bình thường khiến Vân Dật rất nghi hoặc.

Dạ Lăng Hàn thật sự muốn từ bỏ quyền nuôi Tuế Tuế?

Dạ Lăng Hàn ở trong bếp dặn dò cẩn thận rồi quay lại phòng khách.

Hắn ngồi đối diện với Vân Dật, khoảng cách không xa không gần, rất tốt.

"Tuế Tuế vẫn còn một chút đồ ở đây, khi nào em về thì mang cho thằng bé. Đồ đạc thì có rất nhiều, quần áo giày dép thì không cần mang theo, anh biết hẳn là em sẽ chuẩn bị cho thằng bé. Chỉ có vài món đồ chơi chế tác thủ công bản giới hạn thôi, em cầm theo đưa cho nó."

Dạ Lăng Hàn phân phó người giúp việc, dặn bọn họ chờ khi nào Vân Dật đi thì mang lên xe giúp cậu.

Dạ Lăng Hàn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt Vân Dật, hơi mỉm cười: "Sao lại nhìn anh như vậy? Anh thật sự không có nghĩ sẽ tranh quyền nuôi con với em. Nó là đứa con em mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, quyền nuôi con hẳn là của em rồi."

"Anh có thể đưa Tuế Tuế về nhà vào chủ nhật hàng tuần."

Vân Dật lấy hiệp nghị lấy ra: "Các điều khoản trên này anh hãy đọc qua đi, nếu không có vấn đề......"

Không đợi Vân Dật nói xong, Dạ Lăng Hàn đã cầm lấy bút ký tên.

Hắn thậm chí không xem cụ thể các điều khoản, dường như cho dù Vân Dật yêu cầu cái gì trên đó hắn cũng đều đáp ứng vậy.

Sau khi kí xong, Dạ Lăng Hàn đưa hiệp nghị cho Vân Dật: "Được rồi."

Vân Dật ngẩn người mà nhìn hắn, "Anh không xem?"

Dạ Lăng Hàn liễm mắt, ánh mắt cô đơn: "Không cần."

Người giúp việc tới thông báo đã chuẩn bị thức ăn xong, Dạ Lăng Hàn nhìn về phía Vân Dật: "Đi ăn thôi."

Vân Dật lấy lại tinh thần, cất hiệp nghị, đi theo Dạ Lăng Hàn vào nhà ăn.

Trên bàn ăn bày đủ món mĩ vị, đều là những món Vân Dật thích ăn.

Dạ Lăng Hàn ở ngồi đối diện cậu, người giúp việc tiến đến rót rượu cho hắn.

"Đổi qua nước trái cây cho Vân Dật, em ấy không thể uống rượu."

Dạ Lăng Hàn biết gần đây thân thể của Vân Dật không khoẻ, không thích hợp để uống rượu.

Người hầu lập tức rót nước trái cây cho Vân Dật.

Đồ ăn tinh xảo, nguyên liệu nấu ăn mới nguyên, nhà ăn tràn ngập hương cơm mê người.

Nhưng Dạ Lăng Hàn với Vân Dật ai cũng không động đũa.

Đáy lòng Vân Dật nặng như đá, không có tâm tư ăn uống.

Cuối cùng vẫn là Dạ Lăng Hàn động đũa trước, gắp cho cậu một khối bít tết: "Bít tết nhập nguyên liệu từ Úc Châu, em nếm thử đi."

Vân Dật nắm chặt đôi đũa trong tay, cũng như đang nắm chặt lòng cậu.

"Lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, cũng chính là ăn bít tết."

Đuôi mắt Dạ Lăng Hàn thoáng hiện ánh sáng, hắn nhớ lại nói: "Em thích uống nước ép cam, uống thử xem có ngon hơn không?"

"Anh còn nhớ lần đầu tiên hẹn hò là ngày nào không?"

Dạ Lăng Hàn hơi mỉm cười, như một đóa hoa nở trong mùa đông, vừa yếu ớt vừa đẹp, nhưng không sống được lâu, lộ ra một cảm xúc thương tâm.

"Ngày 18 tháng 11, vào ngày này chín năm trước, chúng ta chính thức hẹn hò. Chuyện hôm đó em còn nhớ không? Nhiên Nhiên, em có tin anh không? Anh thật sự đã từng yêu em." Hơn nữa vẫn luôn yêu em.

Những lời cuối cùng này, Dạ Lăng Hàn chỉ dám bổ sung trong lòng, không dám nói ra khỏi miệng.

Hắn sợ Vân Dật sẽ trào phúng hắn, sẽ chê cười hắn...... Càng sợ cậu sẽ dùng đôi mắt lạnh nhạt kia nhìn hắn.

Sau khi yêu một người, hắn trở nên cẩn thận hơn, trở nên không giống chính mình.

Nhớ tới những tổn thương trước đây Kỷ Nhiên chịu đựng, Dạ Lăng Hàn rốt cuộc ý thức được, lúc hắn chính thức yêu một người, báo ứng liền tới.

Đáng tiếc, những đạo lý ấy hắn nhận ra quá muộn.

"Cùng anh ăn nốt bữa này, ăn xong chúng ta liền kết thúc."

Dạ Lăng Hàn gắp thức ăn cho Vân Dật, nhưng Vân Dật vẫn không động đũa.

"Không thích món này sao? Anh dặn người đổi món khác, em từ từ ——"

"Dạ Lăng Hàn!" Vân Dật đặt đũa lên bàn, ngước mắt nhìn hắn: "Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Dạ Lăng Hàn nhìn cậu, trong giọng nói có chút uỷ khuất: "Anh không muốn làm gì hết, chỉ muốn được ăn cùng em một bữa cơm."

Vân Dật hiển nhiên không tin: "Anh muốn làm gì thì nói thẳng, không cần dùng mấy trò này."

"Nếu anh nói, anh muốn em tha thứ cho anh, một lần nữa ở bên anh. Em đồng ý không?"

Không chờ Vân Dật trả lời, Dạ Lăng Hàn cười khổ nói: "Anh biết em không muốn. Nhưng đây là nguyện vọng lớn nhất của anh. Anh không muốn em cùng Dung Thành đính hôn, không muốn em và Tuế Tuế rời khỏi anh."

"Dạ Lăng Hàn, không chiếm được mãi mãi là tốt nhất, anh chẳng qua là không cam lòng, không phải phí thời gian."

Vân Dật đứng lên: "Hảo tụ hảo tán đi!"

"Vân Dật ——"

Dạ Lăng Hàn còn muốn nói thêm cái gì đó, Vân Dật không nghe thêm được nữa: "Tôi sẽ không cùng anh ở bên nhau, anh mau giết chết cái tâm tư đó đi."

"Vì sao? Trước kia chúng ta cũng từng có khoảng thời gian tốt đẹp mà."

Hai mắt Dạ Lăng Hàn đỏ hoe, tim như bị đao cắt: "Vân Dật, em nói cho anh biết đi, vì sao em không muốn ở bên anh? Anh vẫn không thể hiểu được."

"Dạ Lăng Hàn, mỗi một chuyện anh đã làm với tôi, mỗi một khoảnh khắc tôi đều nhớ rất rõ ràng. Tôi đường đường là một Alpha lại bị anh biến thành Omega, đó là để thoả mãn dục vọng ích kỉ của anh. Anh biết rõ nếu tiêm thuốc hợp thành vào cơ thể có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh vẫn tiêm cho tôi. Anh biết rõ tôi muốn tự do, anh liền sai người khiến tôi không thể đi được nữa. Đây là yêu của anh sao? Chẳng qua là anh muốn thoả mãn tư dục của anh thôi. Tình yêu chân chính không phải như vậy!"

Vân Dật trào phúng nói: "Không cần suốt ngày treo chữ yêu trên miệng, anh không xứng với cái từ đó."

Vân Dật đứng lên: "Bữa cơm này tới đây thôi......Tôi không có cách khiến mình bình tĩnh ăn xong bữa cơm này với anh. Sau này....không hẹn gặp lại."

Dạ Lăng Hàn đi theo sát đứng lên, bước nhanh từ phía sau ôm chặt cậu: "Có phải chỉ cần anh trả lại những đau khổ em phải chịu đựng là em có thể cho anh một cơ hội đúng không? Vân Dật, anh chỉ cần một cơ hội thôi."

Vân Dật thoát khỏi cánh tay hắn, cười lạnh: "Trả lại? Anh có thể khiến chân anh què hay là tiêm thuốc hợp thành sao? Dạ Lăng Hàn, anh không làm được! Không cần cố ép bản thân."

"Anh làm được." Dạ Lăng Hàn một phen nắm lấy cánh tay Vân Dật, kéo cậu trở về bên cạnh hắn: "Nhiên Nhiên, em xem, anh sẽ trả lại những thứ anh thiếu em."

"Buông ra!" Vân Dật cho hắn một bạt tai: "Coi như anh trả lại tôi đi, tôi cũng sẽ không quay về bên anh đâu."

Đáy mắt Dạ Lăng Hàn lộ ra bi thương, khắc sâu làm nhân tâm hoảng.

Vân Dật liếc ra chỗ khác, không muốn nhìn thấy ánh mắt của hắn.

"Vậy anh sẽ lấy những thứ anh thiếu trả lại cho em, như vậy chúng ta không ai nợ ai. Về sau lúc em nhớ tới anh, ít nhất sẽ không phải là một tên vô giá trị...."

Ánh mắt Dạ Lăng Hàn trống trơn, con ngươi kia ảm đạm không còn ánh sáng nhiệt huyết, khiến ngực Vân Dật trướng đau.

"Dạ Lăng Hàn, anh không cần uổng phí sức lực."

Vân Dật nói còn chưa dứt lời đã bị Dạ Lăng Hàn bế ngang lên.

"Dạ Lăng Hàn, anh định làm gì?"

Vân Dật giãy giụa, vừa đánh vừa đấm hắn, nhưng Dạ Lăng Hàn hồn nhiên bất giác, đem cậu đặt lên sofa.

Sau khi xoá kết ấn, thân thể Vân Dật luôn không khoẻ, thể lực không có như Dạ Lăng Hàn, bị hắn giữ chặt dễ như trở bàn tay.

Từ lúc bắt đầu vào cửa Dạ Lăng Hàn vẫn luôn bình thường, nhất thời Vân Dật thả lỏng cảnh giác, kết quả bị Dạ Lăng Hàn trói tay chân.

Dây thừng được lấy ra từ dưới sofa, rõ ràng là Dạ Lăng Hàn đã chuẩn bị từ sớm.

Khoé mắt Vân Dật muốn nứt ra, đáy mắt tràn ngập hận ý. Biết rõ Dạ Lăng Hàn xấu xa như nào, tại sao cậu vẫn thiếu cảnh giác với hắn như vậy?

Dạ Lăng Hàn đứng trước mặt cậu, lẳng lặng mà nhìn, vài giây sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Anh sẽ không làm gì em hết, thật đấy! Em có thể tin tưởng anh."

Vân Dật căm tức nhìn hắn, đương nhiên cũng không tin tưởng.

Cậu bị người đàn ông này lừa hết lần này đến lần khác.

Cậu hối hận vì đã mềm lòng tin tưởng hắn, hôm nay đáng lẽ cậu không nên tới đây.

"Hỗn đản, anh mau thả tôi ra!"

Vân Dật còn chưa nói xong hết, miệng đã bị băng keo chặn lại.

Dạ Lăng Hàn nửa quỳ ở trước mặt cậu, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của cậu, ánh mắt rất chăm chú thậm chí còn có thành kính, hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vân Dật, thẳng đến khi Vân Dật nhịn không được muốn nổi điên lên, hắn mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Có người gõ cửa, người giúp việc nhanh chóng mở cửa ra, Chu Tân cầm theo một cái hộp đi tới.

Nhìn thấy Vân Dật bị trói, Chu Tân rất kinh ngạc: "Dạ tổng, ngài đây là...... Xe của Vân thiếu vẫn ở bên ngoài, bảo tiêu của cậu ấy vẫn luôn chờ ở đó. Nếu quá lâu Vân thiếu không đi ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ xông vào. Đến lúc đó......"

Đến lúc đó hậu quả không dám tưởng tượng.

Tại sao đến lúc này rồi, Dạ tổng nhà hắn vẫn còn suy nghĩ muốn dùng sức mạnh áp chế?

Chu Tân nôn nóng, chỉ mong Dạ Lăng Hàn lạc đường biết đường quay lại, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa.

"Không sao, rất nhanh sẽ xong thôi."

Dạ Lăng Hàn vươn tay về phía Chu Tân: "Đưa đồ cho tôi."

Chu Tân chần chừ, không có lập tức đem cái hộp kia đưa cho hắn.

Đồ vật trong này, mỗi loại đều rất ảnh hưởng đến cơ thể. Nếu Dạ Lăng Hàn thật sự dùng mấy thứ này lên người Vân Dật, bọn họ sẽ thật sự không quay lại với nhau được nữa.

"Đưa đồ cho tôi." Dạ Lăng Hàn tăng thêm ngữ khí, trong ánh mắt tràn ngập uy áp.

Chu Tân không chịu được uy áp, chỉ có thể đem cái hộp đưa qua.

"Cậu và tất cả mọi người đều rời đi hết đi, không cần ở lại đây."

Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn mang theo mệnh lệnh khiến Chu Tân không dám nói tiếp, hắn nhanh chóng đưa mọi người rời khỏi biệt thự.

Vân Dật vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Dạ Lăng Hàn, ánh mắt tràn ngập khinh thường.

Cậu và Dạ Lăng Hàn đã quen nhau chín năm, cậu đã quá rõ ràng, không có khả năng Dạ Lăng Hàn nhận thức được sai lầm của bản thân.

Một khi phương pháp mềm yếu không đạt được mục đích, hắn sẽ dùng biện pháp mạnh.

Trước đây cũng vậy.

Cậu chỉ là lạnh lùng mà nhìn Dạ Lăng Hàn, giống như nhìn một tên hề đang nhảy nhót.

Dạ Lăng Hàn mở cái hộp kia ra, bên trong là một đống ống tiêm.

Vân Dật không lạ gì với những ống tiêm này, một loại thuốc có thể khiến cho cơ bắp cứng đờ, trước đây Dạ Lăng Hàn đã từng tiêm cho cậu, cậu phải ngồi xe lăn vài tháng, thẳng đến khi gặp được Vân Tùng.

Còn có một ống tiêm là thuốc hợp thành, Dạ Lăng Hàn chính là dùng cái này khiến cậu từ một Alpha biến thành Omega.

Hai thứ này đối với Vân Dật mà nói, quả thực giống như là ác mộng.

Những trải nghiệm đau khổ khi đó nháy mắt hiện lên trong đầu, hai mắt Vân Dật đỏ ngầu, tim đập nhanh, hơi thở mất nhịp, hận ý cơ hồ muốn trào ra khỏi ngực.

Thời điểm Dạ Lăng Hàn cầm ống tiêm lên, Vân Dật rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa.

Cậu thật sự đã đánh giá quá cao bản thân, hiện tại trong đầu cậu chỉ có một ý niệm đó là giết chết Dạ Lăng Hàn.

Nếu không phải tay chân đều bị trói chặt, Vân Dật thật sự sẽ tiến lên cầm dao đâm chết hắn.

Cậu cho rằng bản thân sớm đã không còn hận thù, nhưng lại không biết, hận ý đối với Dạ Lăng Hàn đã sớm ngấm vào xương tuỷ, hoà cùng máu thịt từ lâu rồi.

Dạ Lăng Hàn nhìn rõ ràng hận ý nơi đáy mắt của Vân Dật, hắn không nói gì đi về phía Vân Dật, đặt ống tiêm vào giữa hai tay cậu.

Hai mắt Vân Dật mở lớn, còn chưa kịp phản ứng lại, mũi tiêm sáng bén đã đâm vào da thịt.

"Ức——"

Âm thanh phát ra từ trong cổ họng Vân Dật, nhưng bị băng keo chặn trở về.

Chất lỏng trong ống tiêm đã rút hết, toàn bộ đã nằm trọn trong cơ thể.

Da đầu Vân Dật căng ra như muốn nổ tung, cậu chẳng thể nghĩ tới Dạ Lăng Hàn sẽ điên tới mức này.

Cậu cho rằng Dạ Lăng Hàn chỉ nói suông mà thôi, còn cho rằng những gì vừa nãy hắn nói đều là nói dối.

Nhưng Dạ Lăng Hàn thật sự làm!

Kim tiêm sắc nhọn rút ra khỏi đùi Dạ Lăng Hàn, lông mày của hắn không nhăn một chút nào, bình tĩnh đến dọa người.

Hắn lại cầm thêm một ống tiêm khác, nhét vào trong tay Vân Dật.

Hô hấp Vân Dật dồn dập, cậu liều mạng muốn rút tay lại, nhưng bị Dạ Lăng Hàn cầm tay kéo lại.

Kim tiêm lại một lần nữa đâm vào da thịt, Vân Dật thậm chí có thể cảm giác được ngón tay cậu đang đẩy thứ chất lỏng đó vào trong người Dạ Lăng Hàn.

Cảm giác ấy khiến da đầu cậu tê dại, trong lòng đang không ngừng kêu gào, run rẩy đến khó nén.

Đôi mắt cậu trừng lớn đến doạ người.

Kim tiêm hết ống này qua ống khác tiêm vào người, cho đến khi tận mắt nhìn thấy ống tiêm chứa thuốc hợp thành tiêm vào cơ bắp của Dạ Lăng Hàn, hai mắt Vân Dật đột nhiên phủ kín một tầng sương, khuôn mặt cậu trắng bệch như một tờ giấy, ánh mắt tràn ngập hận ý theo nước mắt rơi xuống.

Dạ Lăng Hàn, anh cho rằng anh làm như vậy tôi sẽ tha thứ cho anh sao?

Anh đừng có nằm mơ!

Vân Dật muốn hét vào mặt hắn, nhưng cậu phát hiện, cho dù miệng cậu không bị bịt băng keo, cậu cũng không thể nói được cái gì.

Dạ Lăng Hàn nhẹ nhàng gỡ băng keo xuống, tay run rẩy xé cũng khó khăn, trên môi là nụ cười gượng gạo yếu đến muốn chết.

Vân Dật nhìn chằm chằm hắn, nhìn thấy rõ ràng hắn nhợt nhạt đến mức nào.

Môi của cậu run rẩy, muốn gào lên, muốn chửi người, nỗ lực thật lâu lại nhận ra cổ họng nghẹn ứ, không thốt ra được một chữ nào.

Trước mắt cậu càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng là bóng đen phủ kín.

Có cái gì đó ở trên mặt khiến cậu không thể nhìn thấy.

Chỉ có tiếng hít thở khó khăn của người đàn ông vang lên bên tai, khó nhọc mà đau đớn nói.

"Nhiên Nhiên, anh...... anh đều trả lại....trả lại cho em hết rồi. Em...em đừng hận anh nhé...... Đừng hận anh. Hận một người... mệt lắm! Em... mau đính hôn, coi như....bắt đầu một..cuộc sống mới. Những chuyện trước kia....đều quên đi...nhé em....!"

Đều quên đi!

Coi như em chưa từng yêu loại người như này.

Trước đây nhất định Dạ Lăng Hàn sẽ không từ bỏ, cho dù Kỷ Nhiên không yêu hắn, hắn cũng sẽ giữ cậu lại bên mình.

Sau khi trải qua sinh tử ly biệt, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, yêu một người không phải cưỡng chế, mà là buông tay, là chấp nhận...... Là vì người ấy mà thay đổi.

Có thứ gì đó trên cánh tay, trên đùi Vân Dật...... Giống hạt mưa, nhưng lại nóng đến kinh người.

Là máu, hay là nước mắt?

Tất cả đều không quan trọng!

Tất cả đều không quan trọng, chỉ có âm thanh tan nát trong lòng cứ quanh quẩn bên tai......

"Dạ Lăng Hàn, anh cho rằng như vậy tôi liền sẽ hết hận anh? Tôi chỉ càng thêm hận anh mà thôi!"

Vân Dật gào thét lên, dùng hết sức lực trong người, tựa như cậu đã từng yêu một người mà dùng hết sức lực của bản thân mà yêu.

Không có người trả lời cậu, xung quanh yên lặng đến điên người.

Cơ thể Vân Dật đột nhiên run lên, không ngăn nổi run rẩy theo sau đó: "...... Dạ Lăng Hàn?"

"Dạ Lăng Hàn!"

"Dạ Lăng Hàn ——"

Vân Dật lớn tiếng gọi, chỉ là, không có ai trả lời cậu.

Có phải từ nay về sau cũng sẽ không trả lời cậu nữa đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play