Ánh nắng ban mai chiếu sáng bừng cả căn phòng, đánh thức người trên giường dậy.
Minh Khê mở mắt, cảm thấy cả người nhức mỏi, đặc biệt là nơi nào đó càng thấy đau nhức.
Bị sao thế này?
Cậu ngơ ngẩn vài giây, rất nhanh đã nhớ lại chuyện hôm qua.
Tối hôm qua cậu phát tình!
Bị mấy tên côn đồ cưỡng chế kéo đi, sau đó......
Trong đầu Minh Khê ầm một tiếng, tối hôm qua...... Chẳng lẽ cậu.....
Cậu xốc chăn lên, nhìn thấy người trần như nhộng, càng khiến cho cậu tuyệt vọng hơn là người nằm bên cạnh cậu cũng không mặc quần áo.
Minh Khê giống như bị sét đánh, mặt trắng bệch, cứng đờ ngẩng đầu ——
Đầu tiên là nhìn thấy cánh tay thon dài đang vắt qua eo cậu.
Vẫn may, chỉ có một người.
Minh Khê nhớ lại mấy tên Alpha mặt mày nhem nhuốc tối hôm qua kia, còn cả những lời bẩn thỉu bọn hắn nói nữa. Cậu cho rằng cậu sẽ bị lũ đó....., nhưng hình như có người tới cứu cậu.
Chẳng lẽ là người bên cạnh cậu......
Minh Khê nhanh chóng quay đầu, khi nhìn thấy mặt người bên cạnh liền lập tức đơ người luôn.
Tại sao lại là hắn?
Ai cũng được nhưng không thể là tên này được!!!
Cậu và Tả Hựu Trạch...... Không thể là loại quan hệ này được!!
Lý do tại sao không thể Minh Khê cũng chẳng rõ nữa, dù sao thì cậu không có cảm giác yêu đương với Tả Hựu Trạch, thật sự chỉ thấy giống bạn bè.
Minh Khê nhấc tay lên, nhìn thấy cổ tay không có vết cắn, cậu tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may Tả Hựu Trạch không có đánh dấu cậu, nếu không......giữa bọn họ..
Ký ức tối qua rất hỗn loạn, nhưng sau khi bình tĩnh lại Minh Khê cũng nhớ lại một ít việc.
Hình như là cậu chủ động câu dẫn Tả Hựu Trạch, mới có thể...... Minh Khê gõ mạnh vào đầu, mọi lần đều nhịn được, sao lần này lại không nhịn được chứ. Biết đối mặt với Tả Hựu Trạch như nào bây giờ?
Để không phải xấu hổ, Minh Khê tính nhân lúc Tả Hựu Trạch chưa tỉnh rồi trốn đi.
Cậu nhẹ nhàng đi xuống giường, hai chân mềm nhũn như đạp lên bông.
Chết tiệt!
Tả Hựu Trạch không biết thương hoa tiếc ngọc gì, tối hôm qua dám chán sống hành cậu thế sao?
Minh Khê thầm mắng trong lòng, đi xuống giường nhặt quần áo.
Quần áo của cậu cùng quần áo của Tả Hựu Trạch nằm chồng lên nhau, tựa như hình ảnh hai người đang dây dưa với nhau tối hôm qua vậy.
Những kí ức kia lại hiện lên khiến mặt mũi Minh Khê đỏ ửng.
Cậu nhanh chóng nhặt áo sơmi lên, vừa chuẩn bị mặc phía sau vang lên giọng nói lười biếng của người đàn ông: "Minh Tiểu Khê, chưa gì em đã tính chuồn rồi? Tìm MB còn phải trả tiền xong mới có thể đi, xong việc em liền chạy lấy người, muốn làm bạch phiêu đảng?"
(không hiểu "bạch phiêu đảng", lại nhờ bạn nào biết thì giúp tớ nhé 🫰🏻)
"Bỏ tiền ra chơi cũng không tìm anh đâu." Minh Khê lạnh mặt đe doạ nói: "Ngày hôm qua là tôi không có lựa chọn, nếu như được, tuyệt đối không chọn anh đâu."
Tả Hựu Trạch hơi nhướng mày: "Phải không? Tối hôm qua trông em hình như rất hưởng thụ, chúng ta không chỉ làm một lần."
"Câm miệng!" Minh Khê cầm gối đập lên người Tả Hựu Trạch: "Tối hôm qua...... Tối hôm qua là sự cố ngoài ý muốn. Tôi phát tình nên mới có thể...... Chẳng lẽ anh còn không hiểu, Omega phát tình sẽ không thể kiểm soát được."
"Nếu biết sẽ phát tình, vậy thì đừng có đi lung tung."
Tả Hựu Trạch xốc lên chăn xuống giường: "Không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu. Nếu ngày hôm qua tôi không đi thăm anh Vân Dật, không có đụng phải bọn bắt cóc, em nói xem, bây giờ em sẽ thành cái dạng gì?"
Mặt Minh Khê từ đỏ chuyển sang trắng, cậu mím môi không nói gì.
Kết quả thế nào, không cần Tả Hựu Trạch nói cậu cũng biết.
Đám người kia bắt cóc cậu, khẳng định là muốn khiến cậu thân bại danh liệt.
"Lớn đầu rồi mà ngốc không chịu được."
Tả Hựu Trạch gõ một cái lên trán Minh Khê, nhặt quần áo dưới đất chu đáo khoác lên người cậu.
Ngón tay ấm áp khiến Minh Khê cảm thấy như bị điện giật, thân thể cậu đột nhiên run lên, theo bản năng mà né tránh tay của Tả Hựu Trạch.
Quần áo lại rơi xuống đất, không khí có vẻ càng thêm xấu hổ.
Minh Khê vội vàng nhặt quần áo lên, mặc đại lên người: "Chuyện ngày hôm qua......"
"Minh Khê, trước hết hãy nghe tôi nói đã.."
Tả Hựu Trạch ngắt lời cậu, giữ bả vai Minh Khê, đôi mắt thâm thuý nhìn chăm chú vào đôi mắt của cậu, cực kì nghiêm túc nói: "Nếu em muốn tôi chịu trách nhiệm, tôi tuyệt đối sẽ không trốn tránh. Chúng ta có thể sống chung với nhau. Em và tôi cùng về nước G đi, chúng ta đính hôn."
Minh Khê sửng sốt, biểu tình có chút hoảng hốt.
Chẳng qua rất nhanh sau đó cậu liền cười rộ lên: "Thôi bỏ đi! Tối hôm qua chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, chúng ta hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi. Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, anh cũng không cần đính hôn với tôi."
Biểu tình của Tả Hựu Trạch cứng lại, ánh mắt yên lặng dừng trên người cậu.
Ánh mắt kia khiến Minh Khê cảm thấy hơi khó chịu, cậu và Tả Hựu Trạch không nên có mối quan hệ như này.
Bọn họ hợp làm bạn bè hơn, người yêu...... Vẫn là thôi đi!
Minh Khê giơ cổ tay đến trước mặt Tả Hựu Trạch: "Anh xem, tối hôm qua anh chưa đánh dấu tôi. Kì thật trong lòng anh cũng không muốn chịu trách nhiệm. Anh nha, đừng ở trước mặt tôi giả bộ thân sĩ. Anh như thế nào chẳng lẽ tôi còn không rõ sao."
Minh Khê nhanh chóng mặc quần áo, lấy di động ra, nhìn thấy có rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ của trợ lý.
Cậu chạy nhanh nói: "Hôm nay vẫn còn lịch quay, tôi đi trước."
Tả Hựu Trạch giữ chặt cánh tay cậu: "Minh Khê, tối hôm qua tôi không có đánh dấu em không phải như nguyên nhân em nói, mà là sợ em không thể chấp nhận được. Nhưng tối hôm qua chúng ta thật sự đã làm tình, tôi không thể coi như không có chuyện gì được. Nếu em cân nhắc kĩ muốn ở cùng tôi thì có thể tới tìm tôi."
"Chúng ta lại không thích nhau, miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không có hạnh phúc."
" Quên đi quên đi. Tôi đi đây!"
"Tôi đưa em đi!" Tả Hựu Trạch nói: "Ở đây không tiện bắt xe. Nếu bị người khác chụp được sẽ không hay."
Minh Khê không có từ chối, đợi Tả Hựu Trạch tắm xong hai người mới rời đi.
*
Ngày toà án mở phiên toà, Dạ Lăng Hàn đến rất sớm, hắn chỉnh lại bộ dáng lôi thôi lếch thếch mấy hôm trước. Hắn đi gặp Vân Dật, không thể cho cậu thấy sự chật vật của hắn được.
Thực hư tin tức Dạ Lăng Hàn đêm khuya đi gặp tình nhân mấy ngày nay trên mạng đang lan truyền. Phóng viên vẫn luôn canh gác tại cửa, muốn moi được chút ít tin tức.
Chu Tân sắp xếp người đuổi đám phóng viên ấy đi, Dạ Lăng Hàn mới có thể đi vào trong toà án.
Trong phòng điều giải, Dạ Lăng Hàn nhìn thấy Vân Dật.
Một tháng trôi qua, dường như đã qua mấy đời.
Dạ Lăng Hàn si ngốc nhìn Vân Dật, muốn đem mỗi một biểu tình nhỏ của cậu khảm sâu vào đầu.
Sau lần gặp này, không biết đến bao lâu nữa mớ có thể gặp lại.
Cho dù không có nhìn, Vân Dật cũng biết ánh mắt Dạ Lăng Hàn nhìn cậu nóng đến mức nào, nếu là trước đây, trong lòng cậu sẽ có chút dao động, hiện tại thì không.
Luật sư mời Dạ Lăng Hàn nhập tòa, sau đó bắt đầu lưu trình.
Luật sư của Vân Dật bày ra các loại chứng minh nói rằng Dạ Lăng Hàn không thích hợp để nuôi Tuế Tuế, mấy hôm trước còn để lại tai tiếng, nói đời tư của hắn ảnh hưởng đến trẻ con.
Dạ Lăng Hàn ngắt lời: "Không cần phải nói. Tôi từ bỏ quyền nuôi con."
Luật sư đầy mặt không thể tưởng tượng được: "Dạ tổng, sao đột nhiên ngài lại từ bỏ quyền nuôi con? Trận kiện tụng này, chúng ta không phải không có phần thắng."
Dạ Lăng Hàn không trả lời hắn, mà ngước mắt nhìn về phía Vân Dật: "Vân Dật, anh đồng ý giao quyền nuôi Tuế Tuế cho em. Nhưng anh có một điều kiện."
Vân Dật nhíu mày, thì thầm với luật sư vài câu.
Luật sư nói: "Dạ tổng, dựa theo trình tự pháp luật đi, nếu điều kiện ngài đưa ra quá phận chúng tôi sẽ không đồng ý."
"Không quá phận." Dạ Lăng Hàn nói: "Vân Dật, hảo tụ hảo tán, em cùng anh ăn một bữa cơm, anh sẽ lập tức kí tên."
Vân Dật nhíu mày càng chặt, cậu cảm thấy Dạ Lăng Hàn sẽ không chỉ muốn đơn giản ăn một bữa cơm như vậy.
"Tôi không đồng ý."
Dạ Lăng Hàn cười khổ: "Em đang lo cái gì chứ? Anh sẽ không làm gì em hết. Chỉ là một bữa cơm mà thôi, em cũng không thể cùng anh ăn một bữa được hay sao? Nếu em không đồng ý yêu cầu của anh, chúng ta chỉ có thể tiếp tục nói chuyện với thẩm phán. Với chững chứng cứ trong tay luật sư của em, em cho rằng thật sự có thể hoàn toàn cướp được quyền nuôi Tuế Tuế của anh sao? Hai nhà chúng ta gia thế, tiền tài tương đương, anh đã nuôi Tuế Tuế bốn năm. Nếu anh dùng mọi cách để tranh quyền nuôi Tuế Tuế, một năm, hai năm mới có thể đưa ra phán quyết, em thật sự muốn giằng co lâu vậy sao?"
Sắc mặt Vân Dật rất khó coi, bàn tay hơi siết lại.
Dạ Lăng Hàn không phải đang khoe mẽ, hắn đều đang nói những điều thực tế. Nếu Dạ Lăng Hàn thật sự muốn giành tới cùng, cậu cũng không thể nắm chắc phần thắng.
Luật sư khẽ nói nhỏ với Vân Dật, nhắc nhở cậu nên đồng ý với yêu cầu của Dạ Lăng Hàn.
"Vân Dật, em cứ từ từ suy nghĩ rồi trả lời anh......"
Dạ Lăng Hàn lời nói còn chưa nói xong, Vân Dật chặn ngang: "Tối nay, ăn cơm xong anh lập tức kí."
Dạ Lăng Hàn cười lắc đầu: "Gấp như vậy sao, không chờ nổi muốn cùng anh ăn một bữa vậy à? Ít nhất cũng cho anh chuẩn bị một chút đã. Dù gì đây cũng là bữa cuối cùng của chúng ta rồi."
Đối mặt với sự trêu chọc của Dạ Lăng Hàn, Vân Dật đáng lý rất tức giận, nhưng nghe được câu nói cuối cùng của hắn, cậu nghe thấy trong giọng nói Dạ Lăng Hàn nhuộm đầy đau thương, cảm xúc chua xót đột nhiên xuất hiện, lan tràn trong lòng.
Cậu áp chế cảm xúc không nên xuất hiện kia xuống: "Càng sớm càng tốt! Kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
"Em yên tâm. Anh sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của em đâu."
Môi của Vân Dật mím thành một đoạn thẳng, không nói gì.
Dạ Lăng Hàn biết cậu không muốn cùng nói chuyện với mình, cười khổ nói: "Em yên tâm, anh sẽ không dây dưa với em nữa. Ngược lại, anh sẽ chúc phúc cho em. Em có thể tìm thấy hạnh phúc của em là anh rất vui rồi. Chẳng qua, Vân Dật à, em cho rằng Dung Thành thích hợp với em sao?"
"Anh không có tư cách hỏi đến chuyện cá nhân của tôi." Khuôn mặt Vân Dật căng chặt, hiển nhiên đã hết kiên nhẫn.
"Được, anh không nói." Dạ Lăng Hàn đứng dậy đầu tiên: "Chuyện ăn cơm đã nhất trí rồi nhé, khi nào sắp xếp thời gian xong, anh sẽ dặn luật sư nói với em."
Dạ Lăng Hàn rời khỏi toà án, luật sư đi theo phía sau hắn nôn nóng hỏi: "Dạ tổng, vì sao ngài lại muốn từ bỏ quyền nuôi con? Không phải ngài rất thương tiểu thiếu gia sao? Dạ tổng, Vân thiếu sẽ sớm kết hôn, tiểu thiếu gia đi theo cậu ấy sẽ gặp cảnh gia đình kết hợp. Điểm này rất có lợi với ngài, nếu ngài cứ kiên trì tiếp, tôi đảm bảo sẽ tận lực giúp ngài thắng vụ kiện này."
"Không cần phiền phức như vậy! Tôi không muốn cùng em ấy tranh đoạt quyền nuôi con."
Dạ Lăng Hàn hơi mỉm cười: "Tôi đồng ý, chính là vì muốn danh chính ngôn thuận gặp riêng em ấy. Hiện tại tôi làm được rồi, là tự tôi kiếm được cơ hội. Em ấy có thể cùng tôi ăn một bữa cơm, đó là ông trời ban ân cho tôi. Bây giờ tôi rất vừa lòng."
Giọng nói của Dạ Lăng Hàn rất nhỏ, nhưng lúc Vân Dật đuổi theo rốt cuộc hắn có ý đồ gì liền nghe thấy không sót một chữ.
Bước chân cậu đột nhiên khựng lại tại chỗ, nơi trước ngực âm ỉ đau đớn.
Trái tim đã phủ bụi kia, tựa hồ sinh ra một tia vết nứt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT