Dạ Lăng Hàn tới bất ngờ khiến Vân Dật không phòng bị, cậu giật mình quên cả phản ứng.
Dung Thành liếc nhìn Dạ Lăng Hàn sau đó nhìn về phía Vân Dật.
Nương theo đèn đường của biệt thự, hắn nhìn rõ bối rối trong mắt của Vân Dật.
Dung Thành biết rất rõ tâm tư của Vân Dật, biết cậu vẫn còn tình cảm với Dạ Lăng Hàn.
Ngón tay hắn vươn ra nắm lấy tay Vân Dật.
Cảm xúc ấm áp kéo Vân Dật từ trong mơ hồ quay về, cậu quay đầu nhìn về phía hắn: "Anh sẽ cùng hắn nói rõ ràng."
Dung Thành ôn nhu cười: "Tuế Tuế đang sốt ruột muốn gặp anh, anh đi về trước đi. Để em nói chuyện cùng hắn."
Vân Dật biết tính tình Dạ Lăng Hàn, cậu sợ Dung Thành sẽ ăn thiệt.
Dung Thành nhìn thấy lo lắng nơi đáy mắt của cậu, mặt mày đầy ý cười: "Sẽ không có việc gì, yên tâm!"
Vân Dật lo lắng cho hắn, đây là khởi đầu tốt.
Chỉ cần hắn nỗ lực đối xử tốt với Vân Dật, rất nhanh là anh có thể quên Dạ Lăng Hàn.
Hai người ở trong xe thì thì thầm thầm, một màn này khiến khoé mắt của Dạ Lăng Hàn muốn nứt ra, hắn cảm thấy trái tim bị rạch một nhát lớn, đau cực kì.
Hắn trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Dung Thành, hận không thể kéo hắn ra mà đấm.
Hắn gắt gao siết chặt nắm tay, Dạ Lăng Hàn phí sức lực lớn mới coi như khống chế được tức giận đang đấu đá lung tung trong người.
Hắn không thể thất thố trước mặt Vân Dật được, tuyệt đối không thể!
Vân Dật và Dung Thành cùng nhau xuống xe.
Dung Thành đưa hộp bánh kem trong tay cho Vân Dật: "Giúp em nói qua với Tuế Tuế, em không tiện vào chào hỏi."
"Anh vào đây." Vân Dật nhận hộp bánh kem.
"Ngày mai gặp lại." Dung Thành hơi mỉm cười.
Hắn vốn dĩ đẹp, nụ cười này quả thực khiến trời đất điên đảo.
Dạ Lăng Hàn thật sự nhịn không được, lúc Vân Dật đi qua liền nắm cổ tay cậu, nói: "Chúng ta nói chuyện chút đi."
"Ngày hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng." Vân Dật tránh tay của Dạ Lăng Hàn: "Đừng đến tìm tôi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh."
Dạ Lăng Hàn không thể ngờ được, vất vả cùng Vân Dật kéo gần quan hệ lại bị phá huỷ trong tích tắc
"Vân Dật, em đính hôn?"
"Phải." Vân Dật nhìn thẳng vào mắt của Dạ Lăng Hàn, gằn từng chữ một mà nói: "Tôi nói rồi, chúng ta không thể nào. Những chuyện trước kia đã xảy ra, tôi không muốn truy cứu nữa. Mong anh đừng đến dây dưa với tôi."
Dạ Lăng Hàn giường như hét lên, hai tròng mắt màu đỏ tươi kéo mãn tơ máu.
"Vân Dật, em hận anh đến mức đó sao?"
Dung Thành đi tới chắn giữa hai người, hắn nói với Vân Dật: "Anh đi vào đi, Tuế Tuế vẫn còn đang đợi anh."
Bâng quơ nghe thấy tiếng "Tuế Tuế", Dạ Lăng Hàn nghe xong đau đớn gấp bội: "Mẹ nó mày là cái thá gì chứ? Mày có cái tư cách gì mà đứng ở đây? Tao với Vân Dật, Tuế Tuế mới là người một nhà."
Dung Thành thong dong nói: "Anh và Vân Dật đã ly hôn rồi."
Một câu nói ra khiến Dạ Lăng Hàn á khẩu không nói được.
Đúng vậy!
Hắn và Vân Đật đã ly hôn!
Không phải ly hôn giả, là thật sự ly hôn.
Hắn - một người chồng cũ có cái tư cách gì mà can thiệp vào cuộc sống của Vân Dật?
Trong lúc Dạ Lăng Hàn ngây người, Vân Dật đã đi vào biệt thự.
Cậu ra lệnh cho quản gia dặn bảo tiêu ở bên ngoài quan sát tình hình, đừng để Dung Thành bị làm sao.
Còn Dạ Lăng Hàn, cậu không rảnh đi quản!
Ở chung với Dạ Lăng Hàn càng lâu, những cái kí ức đau khổ kia lại ùa về.
Tuế Tuế vẫn luôn đang đợi ở cửa, nhìn thấy Vân Dật liền vui vẻ chạy tới: "Chú ơi."
Nhóc con chạy đến ôm chân Vân Dật, nhìn thấy trong tay cậu cầm theo hộp bánh kem hai mắt liền sáng lên: "Bánh kem a!"
"Đây là chú Dung mua cho con đó."
Vân Dật xoa cái đầu xù nhỏ của bé.
"Chú Dung thật tốt!" Tuế Tuế đặt hộp bánh kem lên bàn, mở ra trước tiên đưa cho Vân Dật một miếng mousse Xoài: "Chú ơi, chú ăn trước đi."
"Ngoan quá đi." Trong lòng Vân Dật ấm áp: "Chú không ăn, con ăn đi."
"Chú ơi mau ăn đi!" Tuế Tuế đặt bánh kem nhét vào tay cậu, còn săn sóc đưa cho cậu một cái nĩa.
Vân Dật nở hoa trong lòng, gương mặt của Tuế Tuế còn ngọt hơn cả bánh kem.
Tuế Tuế chờ Vân Dật ăn bánh kem rồi mới bắt đầu ăn bánh của mình.
"Chú Dung vừa đẹp trai vừa ôn nhu, con rất thích chú ấy. Hôm nay con cùng ông Vân Tùng cùng nhau xem phim của chú ấy, chú ấy diễn vai tay súng bắn tỉa, nhìn cực kì ngầu luôn ạ."
Tuế Tuế nghiêng đầu nhìn Vân Dật: "Chú ơi, chú ấy có phải xạ thủ thật không ạ? Có phải chú ấy rất lợi hại đúng không?"
Vân Dật bị bộ dáng nghiêm trang của bé chọc cười: "Lần sau con gặp chú ấy thì con hỏi."
Tuế Tuế cắn nĩa hỏi: "Vâng ạ! Vậy khi nào con mới gặp được chú ấy?"
"Mấy ngày nữa chú Dung muốn đưa con đến suối nước nóng, muốn đi không?"
"Muốn ạ!" Tuế Tuế nói: "Có thể đưa cả bố đi không ạ? Đã lâu rồi Tuế Tuế chưa gặp bố."
Biểu cảm của Vân Dật cứng đờ, miếng bánh kem vừa vào miệng trong nháy mắt trở nên cực kỳ chua chát.
"Chú ơi, con muốn cùng chú với bố cùng đi. Con cảm thấy, chúng ta mới là người một nhà."
Từ khi biết Vân Dật muốn kết hôn, tâm tình của Tuế Tuế luôn không tốt.
Bé cảm thấy Vân Dật sắp rời khỏi bé.
Vân Dật vài lần muốn nói cho Tuế Tuế biết mối quan hệ của hai người, nhưng vì sợ Tuế Tuế không chấp nhận được nên từ bỏ.
Cậu sắp phải đính hôn với Dung Thành, sớm muộn gì cũng phải nói ra.
Không bằng hôm nay......
Vân Dật nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ của Tuế Tuế, lấy dũng khí nói: "Tuế Tuế, thực ra chú chính là mẹ của con."
Vân Dật đi rồi, không khí ngoài cổng biệt thự càng thêm khẩn trương.
Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn như đao, hận không thể xẻo từng miếng thịt của Dung Thành xuống.
Nếu không phải Dung Thành tới phá đám, hắn có thể sẽ làm hoà được với Vân Dật.
Ít nhất hắn có thể cầu xin cơ hội tha thứ của Vân Dật..
Nhưng hiện tại...... Hắn đã bị bức vào ngõ cụt, căn bản không đường nào có thể đi.
"Dung Thành, tôi cảnh cáo cậu, cút xa khỏi Vân Dật một chút."
Lời cảnh cáo của Dạ Lăng Hàn vào tai của Dung Thành cực kì buồn cười, hắn cười khẩy nói: "Người không có tư cách nói những lời này nhất là anh đấy."
"Vân Dật với tôi con cũng đã có rồi, cậu cũng có mặt mũi tới chen chân à."
Dạ Lăng Hàn thật sự bị chọc điên rồi, thế mà có tên dám tới cạy góc tường nhà hắn.
"Hôn nhân của hai người đã sớm kết thúc."
Dung Thành lạnh giọng nói: "Lúc trước anh đối đãi với Vân Dật như nào? Hiện tại tại sao anh còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt anh ấy? Ngẫm lại một chút xem mình đã từng làm cái gì anh liền không tư cách chất vấn tôi. Anh và Vân Dật còn chưa có chia tay đã cùng Cam Duệ đính hôn, là khiến Vân Dật từ một Alpha biến thành Omega vì anh sinh con. Anh cũng là Alpha, sao anh không tự biến mình thành Omega vì Vân Dật sinh con? Muốn có con có bản lĩnh tự mình sinh đi!"
Dạ Lăng Hàn bị chọc đau đớn, hắn thẹn quá thành giận, hắn túm lấy cổ áo của Dung Thành, ấn hắn lên ô tô.
Hiện tại Dung Thành không còn là Beta vô năng mềm yếu như trước nữa, mấy năm nay hắn đều tập luyện không ngừng, vì một ngày kia có thể đánh bại Dạ Lăng Hàn.
Dung Thành trở tay đẩy Dạ Lăng Hàn, lạnh lùng nhìn hắn: "Hiện giờ tôi đã không còn sợ anh đâu! Có giỏi thì xông đến đi."
Dạ Lăng Hàn tháo cà vạt, siết chặt nắm đấm đi về phía Dung Thành.
Dung Thành thản nhiên nhìn hắn: "Ở trước nhà của Vân Dật nháo loạn, anh cảm thấy anh ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Hô hấp của Dạ Lăng Hàn cứng lại, phản ứng chậm nửa nhịp, Dung Thành một quyền tạp lại đây: "Một đấm này cho anh, vì Kỷ Nhiên trước đây đòi lại công đạo."
Dạ Lăng Hàn nghiêng đầu muốn tránh, nhưng không né kịp, Dung Thành nện vào dưới cằm hắn.
Đau đớn khiến đáy lòng Dạ Lăng Hàn phẫn nộ bật lửa, từ khi sinh ra đến bây giờ nào đã ăn thiệt bao giờ.
Hôm nay thế mà nhận bởi một thằng tình địch!
"Mẹ nó mày tìm chết à!"
Mắt của Dạ Lăng Hàn kéo ra tơ máu, vừa muốn nhào đến giáo huấn Dung Thành thì vài tên bảo tiêu đi tới.
Dung Thành có phòng bị mới đánh, hắn biết sẽ gặp Dạ Lăng Hàn nên cố ý gọi bảo tiêu đến.
Dạ Lăng Hàn là Alpha số một của Long Tê đại lục, sức mạnh không thể so với hắn, đành dựa vào mưu mô.
Hắn không bao giờ cho Dạ Lăng Hàn cơ hội đạp hắn dưới chân nữa.
Dung Thành lùi về một bên, khiêu khích nhìn hắn: "Dạ Lăng Hàn, coi như không có tôi đi, Vân Dật cũng sẽ không bao giờ ở bên anh. Dịch Tầm và người của Vân gia tuyệt đối sẽ không cho phép loại người như anh làm bạn đời của người đứng đầu Vân gia. Lúc trước anh khinh thường Kỷ Nhiên, giờ anh ấy thành người nắm quyền Vân gia. Chắc hẳn giờ anh hối hận lắm nhỉ?"
Dung Thành cố ý khiến Dạ Lăng Hàn không thoải mái, cái gì không thể nói hắn đều nói hết, cái gì không thể nói hắn cũng nói chọc điên Dạ Lăng Hàn.
Lúc trước Dạ Lăng Hàn tra tấn, nhục nhã Vân Dật, căn bản là không nghĩ tới cảm xúc của Vân Dật.
Dựa vào cái gì hắn muốn nối lại tình xưa là Vân Dật phải hồi tâm chuyển ý.
"Dung Thành, mày chờ đó."
Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm tay, xoay người mà đi.
Dung Thành đang cố ý muốn chọc giận hắn, lúc này hắn không thể xúc động.
Vân Dật và Tuế Tuế đều ở biệt thự, nếu để hai người nhìn thấy mặt bạo lực của hắn sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt.
Dạ Lăng Hàn lái xe đến ven đường rồi gọi điện Chu Tân: "Mau điều tra gốc gác của Dung gia, tôi không muốn Dung Thành sống thoải mái."
Chu Tân nói: "Dạ tổng, có thể tra cũng đều tra hết rồi ạ, Dung gia thật sự rất sạch sẽ."
"Cậu nói cái gì?" Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn đỏ bừng, nghẹn một cổ tà hỏa không thể nào phát tiết: "Dung gia sạch sẽ? Mau tra lại cẩn thận cho tôi."
Chu Tân nói: "Sau khi Dung Thành tiến vào giới giải trí không có bất kì tai tiếng gì, thật sự không thể tra ra cái gì cả."
"Không có tai tiếng liền tạo tai tiếng, cho cậu hai ngày, làm không xong thì cút xéo cho tôi."
Dạ Lăng Hàn ném điện thoại di động sang ghế bên cạnh, gục đầu lên tay lái, hắn bực bội muốn phát hỏa, nhưng lại không biết phát tiết lửa giận trong người như nào.
Hắn chẳng thể nghĩ tới Dung Thành khó chơi như vậy.
Chỉ cần Dung Thành bên cạnh Vân Dật một ngày, trong lòng hắn liền không thể yên ổn.
Dung Thành là Beta có năng lực đánh dấu Vân Dật, hiện tại Vân Dật có đánh dấu tạm thời của hắn, nhưng lần sau phát tình thì sẽ hết hiệu lực.
Đến lúc đó nếu Vân Dật bị Dung Thành đánh dấu, hôn sự của họ sẽ thành ván đã đóng thuyền.
Hắn nhất định phải đánh dấu Vân Dật khi cậu phát tình, không cho Dung
Thành bất kì cơ hội nào cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT