Trong thư phòng, không khí giương cung bạt kiếm.

Vân Tùng đã theo bên cạnh Vân Dật bốn năm, chưa bao giờ thấy cậu phản ứng dữ dội đến như vậy.

Đồ đạc trong phòng rơi ngả ngốn, khắp nơi nào là giấy tờ, văn kiện cùng các mảnh vụn đồ trang trí.

Dịch Tầm ngồi bên trong đống lộn xộn ấy, bộ dáng vẫn vững vàng như Thái Sơn, anh nhìn sắc mặt xanh mét của Vân Dật, ngữ khí lạnh lẽo không nhịn được xen vào: "Hôn sự đã định rồi, mười sáu tháng sau lễ đính hôn sẽ diễn ra. Nếu trong lòng em không thoải mái, có thể mang tất cả đồ vật ở đây đập hết đi. Tổn thất bao nhiêu gửi hoá đơn cho anh."

"Anh, anh như vậy là đang ép em." Tròng mắt Vân Dật kéo ra tơ máu, cậu nhìn người anh trai vẫn luôn yêu thương cậu trước mặt này, thật khó có thể tưởng tượng, Dịch Tầm lại sẽ làm loại chuyện như vậy.

"Đúng là anh ép em, chẳng lẽ anh phải nhìn em cứ đâm đầu vào ngõ cụt như vậy mãi sao?"

Dịch Tầm luôn rất áy náy với đứa em Vân Dật này, mẹ của anh đã nói anh mau chóng tìm Vân Dật về, chăm sóc tốt cho cậu. Mấy năm trước anh thật sự quá bận, khó khăn lắm mới dành ra thời gian thì Vân Tùng tìm được Vân Dật.

Biết Vân Dật ở Long Tê đại lục phải trải qua những điều như vậy, Dịch Tầm chỉ muốn đem Dạ Lăng Hàn cắt thành tám khối.

Cuối cùng vẫn là do Vân Tùng khuyên ngăn anh, nói rằng nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Vân Dật. Dù sao cũng là người đứng đầu Vân gia, nếu những chuyện trước đó truyền ra ngoài, sau này sao Vân Dật có thể sống yên bình ở Vân Lai.

Lại ngại đứa cháu Tuế Tuế không còn ai chăm nom, Dịch Tầm lại nhẫn nhịn thêm với Dạ Lăng Hàn.

Nhưng anh chẳng thể nghĩ tới, Dạ Lăng Hàn vẫn còn mặt dày theo đuổi Vân Dật.

"Chuyện của em không cần anh nhọc lòng, anh, anh mau quay về đi."

Vân Dật cảm thấy không thể nói chuyện trong yên bình được, hai người họ chỉ cần nhắc đến chuyện kết hôn là cãi nhau.

Mấy năm nay, Dịch Tầm không ngừng giới thiệu người cho cậu. Bởi vì chuyện này nên cậu mới chạy đến Long Tê tránh, ai ngờ vẫn chẳng thể tránh nổi.

Cậu biết Dịch Tầm muốn tốt cho cậu, nhưng cậu căn bản không có ý muốn kết hôn.

Cậu như thế này, là nên tìm Alpha hay là Omega?

Cậu không muốn tình nguyện ở dưới người nào hết, cũng không có tâm trạng đi đánh dấu bất cứ người nào.

Nhưng hiện tại anh của cậu thế mà không báo cho cậu một tiếng nào đã tìm cho cậu một Beta, đã thế người này còn là người cậu quen.

"Em là em của anh, anh không nhọc lòng chuyện của em, anh nhọc lòng chuyện của ai nữa?"

Tính tình Dịch Tầm không dễ nói chuyện, anh đập mạnh xuống bàn, lạnh giọng nói: "Trước kia cái gì em cũng không nhớ rõ, Dạ Lăng Hàn là tên tra nam như nào anh cũng bỏ qua rồi. Nhưng bây giờ em đã khôi phục ký ức, em vẫn còn dây dưa với hắn, nếu là chuyện của Tuế Tuế thì việc này em không cần phải lo. Quyền nuôi con anh giúp em giành về! Về sau không cần phải gặp lại hắn nữa, chỉ tổ mất thời gian."

Dịch Tầm không phải người ngoan cố, bá đạo, nhưng những việc có liên quan đến Vân Dật anh thường luôn mất kiểm soát.

Anh không thể nhìn đứa em này cứ tìm hố lửa mà nhảy được.

"Chuyện giữa em và Dạ Lăng Hàn không cần anh nhúng tay. Hôn sự hủy bỏ!"

Vân Dật bực bội nói: "Anh, anh như vậy khiến em khó xử lắm. Em mong anh đừng can thiệp vào chuyện của em nữa."

"Em cứ một hai phải chống đối anh đúng không? Em xem giờ em thành như thế nào, em bảo anh nên ăn nói sao với mẹ đây? Nên ăn nói thế nào với người dì quá cố đây!"

Ngữ khí của Dịch Tầm càng thêm nghiêm trọng: "Em có thể sống dựa vào thuốc ức chế cả đời sao? Em phải sống như vậy đến ngày hôm nay là do ai ban tặng hả? Vân Dật, đừng nói rằng em không có tình cảm với Dạ Lăng Hàn. Không có tình cảm vậy vì sao em không chịu yêu ai? Dung Thành là người rất tốt, cậu ấy là Beta, rất phù hợp với em."

Hình thức hôn nhân không tình cảm như này ở trong giới quý tộc rất thường thấy. Là những người có nhu cầu kết hôn, không có bất cứ gút mắt tình cảm liên quan nào.

Nhưng đối phương là Dung Thành, bốn năm trước đã giúp đỡ cậu như vậy, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho cậu.

Sao cậu có thể lợi dụng Dung Thành?

"Anh, em không thích Dung Thành, em kết hôn với cậu ấy không phải sẽ thiệt cho cậu ấy hay sao?"

"Trên đời này ở đâu ra lắm chuyện như ý như vậy được? Em không thích hắn, hắn thích em là được. Em cho rằng hôn nhân đều phải dựa trên tình cảm của hai người? Vân Dật à em đã hơn hai mươi tuổi rồi, không phải đứa trẻ ba tuổi, đừng sống trong mơ mộng nữa. Mau tỉnh táo một chút, yêu cầu hiện tại của em là cần một người yêu thương em, chăm sóc cho con em, không phải một tên tra nam làm tổn thương em."

Dịch Tầm nhẹ giọng lại: "Nếu em sợ Dung Thành đối xử không tốt với Tuế Tuế thì đó là do em lo lắng quá rồi. Hắn có thể yêu thương Tuế Tuế mà, không phải Tuế Tuế cũng rất thích hắn hay sao? Lại cũng không phải không cho Tuế Tuế gặp Dạ Lăng Hàn, quyền thăm con vẫn có. Ngoan ngoãn ở chung với Dung Thành, hắn là một nam nhân khá tốt đấy."

"Anh, em xin anh đừng can thiệp chuyện cá nhân của em."

Vân Dật đau đầu muốn chết, mặc cho cậu có nói như thế nào Dịch Tầm cũng đều ngó lơ.

"Có phải em vẫn còn thích Dạ Lăng Hàn hay không?"

Dịch Tầm nhíu mày, ánh mắt dò xét.

"Em......" Vân Dật cảm thấy cậu hẳn là có thể không chút do dự mà phủ nhận, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại không thể nói tiếp.

Cậu không muốn thừa nhận rằng cậu vẫn còn tình cảm với Dạ Lăng Hàn, nhưng thực tế cậu thừa nhận bởi cái tên Dạ Lăng Hàn này nên cậu cự tuyệt chuyện đính hôn với Dung Thành.

"Lúc trước hắn đối xử với em như vậy mà em vẫn thích hắn?"

Dịch Tầm hận rèn sắt không thành thép: "Rốt cuộc nghĩ em đang nghĩ cái gì vậy hả?"

"Em không thể chấp nhận hắn, nhưng cũng không có cách để hoàn toàn quên hắn. Em cảm thấy mình đang bước vào ngõ cụt, không biết nên làm cái gì bây giờ?"

Vân Dật thật sự rất rầu rĩ, với đoạn tình cảm hỗn loạn này cậu không có bất kì biện pháp giải quyết nào.

Cậu thật sự rất muốn quên nó đi để đón chào một cuộc sống mới.

Dạ Lăng Hàn đã từng làm những chuyện như vậy, chỉ cần nhớ lại là thống khổ không thôi, dưới tình huống như vậy không có khả năng cậu có thể chấp nhận Dạ Lăng Hàn một lần nữa được.

Nhưng cậu vẫn sẽ bị Dạ Lăng Hàn tác động.

"Cái tên Dạ Lăng Hàn này thật sự quá khốn nạn!" Dịch Tầm nói: "Nếu em đã muốn quên hắn, không bằng cùng Dung Thành thử xem. Chính em cũng không nghĩ ra cách, còn không thử cùng người khác. Trên thế giới này không phải chỉ có Dạ Lăng Hàn, sao em có thể cho rằng Dung Thành không thể cho em cảm giác yêu lần nữa? Em đem trái tim của mình khoá lại, chính em không mở cửa, ai có thể đi vào?"

Vân Dật giật mình đứng đó, hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Nhiều năm như vậy cậu chưa từng nghĩ tới chuyện mở lòng, chỉ biết đem chính mình nhốt lại.

Có lẽ, cậu thật sự nên nỗ lực để cho mình một cuộc sống mới.

Biết được đối tượng kết hôn của Vân Dật là Dung Thành, Dạ Lăng Hàn quả thực muốn phát điên.

Bốn năm trước Dung Thành cùng hắn tranh, bốn năm sau vẫn tiếp tục cướp người của hắn.

Tên này thật đúng là âm hồn không tan.

Trọng điểm là, Dung Thành được đến Vân gia cùng Dịch gia.

Dịch gia là hoàng tộc ở Vân Lai quốc, là tổng thống ở Vân Lai.

Tổng thống đương nhiệm là Dịch Tầm - anh của Vân Dật.

Có thể được Dịch Tầm đồng ý không phải điều dễ dàng.

Dạ Lăng Hàn siết chặt nắm đấm, đáy mắt hiện lên sắc ám.

Thân là Alpha, máu trong người hắn là máu thuộc bản tính của sói, chỉ biết càng đánh càng hăng.

Đời này của hắn cũng chỉ có một bạn đời duy nhất.

Lựa chọn một người, chính là cả đời.

Trước kia hắn ngu si nên bỏ lỡ Vân Dật, hiện tại tuyệt đối sẽ không.

Hắn muốn đưa Vân Dật về.

Ngày hôm đó những lời Dịch Tầm nói khiến Vân Dật ý thức được cậu thật sự nên đi ra ngoài, không nên sống cùng những hồi ức trong quá khứ ấy nữa.

Dung Thành hẹn gặp mặt, Vân Dật cũng không từ chối nữa.

Dù sao cũng là nhân vật công chúng, hai người hẹn gặp tại một nhà hàng tư nhân.

Dung Thành rót trà cho Vân Dật, lo sợ bất an mà nhìn hắn: "Học trưởng, thật xin lỗi! Em biết tiền trảm hậu tấu là quá đáng, nhưng em thật sự nhịn không nổi. Bốn năm qua em thật sự rất hối hận. Lúc trước nếu em đủ mạnh, anh cũng sẽ không......"

"Chuyện này không thể trách cậu." Vân Dật cầm chén trà, nhàn nhạt nói: "Hiện tại tôi đang sống rất tốt."

"Học trưởng, anh có thể cho em một cơ hội không?"

Dung Thành nắm lấy tay Vân Dật, dùng ánh mắt chân thành nhìn chăm chú đôi mắt của cậu: "Em là Beta, anh muốn thế nào cũng đều có thể. Nếu anh đồng ý, em có thể sinh con cho anh."

Biểu tình của Vân Dật cứng đờ, cậu di chuyển tầm mắt, sắc mặt ửng đỏ.

Thông báo trực tiếp như vậy khiến cậu có chút luống cuống.

"Ngày mai em không có lịch trình, chúng ta cùng nhau đưa Tuế Tuế ra ngoài chơi được không?" Dung Thành đúng lúc nói sang chuyện khác: "Bạn em có một suối nước nóng ở ngoại thành sắp khai trương, sẽ không có ai làm phiền chúng ta."

"Cậu không để ý việc tôi nuôi Tuế Tuế chứ? Tôi sẽ không để cho Dạ Lăng Hàn nuôi Tuế Tuế, cho nên......"

Vân Dật chưa nói xong nhưng Dung Thành đã hiểu hết, hắn hơi mỉm cười: "Em không để ý đâu. Tuế Tuế đáng yêu như vậy, em rất thích thằng bé. Nếu anh lo em đối xử không tốt với thằng bé, vậy về sau chúng ta không cần sinh con."

Vân Dật khiếp sợ mà nhìn hắn: "Cậu thật sự nguyện ý?"

"Nguyện ý." Dung Thành nói: "Sống cùng nhau đến cuối đời chỉ có chúng ta, không phải cùng bọn nhỏ. Có con hay không đối với em cũng không quan trọng, quan trọng là anh."

Quan trọng là anh, lời âu yếm này nháy mắt gõ vào trái tim của Vân Dật, tạo ra tiếng động lớn khiến suy nghĩ của cậu hỗn loạn.

Dung Thành ôn nhu hơn so với Dạ Lăng Hàn rất nhiều, cũng rất tình cảm.

Hắn là một nam nhân ưu tú, có thể trở thành một bạn đời ưu tú.

Vân Dật không có tránh nắm tay của Dung Thành, ngước mắt cười với hắn: "Để tôi về nhà nói chuyện với Tuế Tuế một chút, xem thằng bé có muốn đến suối nước nóng không."

"Nếu Tuế Tuế không thích đến suối nước nóng, chúng ra có thể đi thuỷ cung hoặc là công viên trò chơi cũng được."

Dung Thành chớp mắt: "Đặt bao hết được chứ? Nếu không sẽ gặp phiền toái."

Vân Dật cười nói: "Lên báo xác thật rất phiền toái."

"Em vẫn đang khiến bản thân nổi trội hơn, như vậy anh mới có thể nhìn đến em."

Dung Thành giữ chặt ngón tay Vân Dật, đôi mắt lấp lánh tinh quang rực rỡ lấp lánh: "Cho dù anh chỉ liếc nhìn em một cái, em đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi."

Người khác khinh thường nhìn lại hắn, là hắn liều mạng muốn có người.

Cũng may, hắn có cơ hội tiếp xúc với Vân Dật.

Ăn cơm xong, Dung Thành lái xe đưa Vân Dật về nhà.

Trên đường, Dung Thành nói cho Vân Dật rất nhiều về quan hệ làm ăn ở thủ đô. Hai người có chung chủ đề, cũng có vòng sự nghiệp khá giống nhau, đề tài tự nhiên liền nhiều hơn.

Trò chuyện trò chuyện, không biết vấn đề kéo đến Tuế Tuế từ lúc nào.

Dung Thành nói: "Học trưởng, gần đây em có nhận một đại ngôn về đồ của trẻ em. Công ty sẽ đưa rất nhiều đồ trẻ em tới, quay xong sẽ chọn vài mẫu cho Tuế Tuế, xem thằng bé có thích không?"

Vân Dật biết chuyện đó, là một nhãn hiệu quốc tế cực lớn, cậu vui vẻ nói: "Được! Thằng bé thích quần áo đơn giản chút. Không thích màu mè quá đâu."

Dung Thành nói: "Em nhớ rồi."

Xe dừng trước cửa thự, vừa mới dừng lại, một bóng người đứng trước cửa xe.

Vân Dật theo bản năng mà ngẩng đầu, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn đang đứng trong bóng tối.

Đôi mắt hắn kèm theo vẻ đau xót nặng nề, xuyên qua màn đêm thẳng tắp tới chỗ cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play