Dù sao con trai cũng đã lớn, mắt thấy cũng sắp thành thân, cho hắn trước một ít tranh chữ thật ra cũng không phải không được.

Do dự một lát, Tống Quốc công thỏa hiệp: “Ngày mai ta sẽ đi thư phòng chọn hai cuộn tranh chữ cho con trai, còn có, nàng cũng đừng chỉ nói ta, mấy cái trang sức, vải dệt trong kho của nàng cũng đừng luyến tiếc, nàng được cô nương nhà người ta tặng nhiều thứ như vậy, chẳng lẽ không nên tỏ vẻ một chút?”

Tống Quốc công coi đó là chuyện đương nhiên.

Tư khố của Tần thị có rất nhiều trang sức cùng vải dệt, vốn dĩ nàng muốn tích cóp cho con dâu tương lai.

Trước kia tư khố của bà còn nhiều hơn, khi hai cô con gái thành thân đã bỏ ra không ít của hồi môn, tuy rằng mấy năm nay bà đã lục tục bổ sung một ít, nhưng tóm lại vẫn khó so được với ngày trước.

Hiện giờ trong phủ người chưa thành thân cũng chỉ có Tống Gia Thành và Tống Linh Tâm.

Hôn kỳ của Tống Linh Tâm vào sang năm, của hồi môn của nàng Tần thị đã chuẩn bị tốt từ năm trước, tuy nói không bằng tiêu chuẩn của hai cô con gái ruột, nhưng cũng tương đương với hồi môn của các đích nữ khác trong kinh thành, cũng coi như không mất mặt.

Nghe Tống Quốc công nhắc tới cái này, Tần thị liền buồn bực.

“Chút lễ nghĩa này thiếp tự nhiên biết, nhưng tiểu Hạ cô nương này…… cái gì cũng tốt, chính là quá khách khí.”

“Thiếp thấy, chỗ trang sức và vải dệt trước đó thiếp tặng nàng, căn bản là nàng không dùng tới.”

“Dựa theo lời Nguyên Tư, bọn họ đã về lại bên kia một chuyến, Vân nhi từ Nghênh Phong viện về nói những thứ thiếp tặng avaxn đặt trong tủ quần áo và bàn trang điểm, nàng gần như không chạm vào.”

Tống Quốc công duỗi tay vuốt vuốt râu, quay đầu phân tích cho thê tử.

“Có thể là tiểu cô nương da mặt mỏng, cảm thấy hiện tại mình và Nguyên Tư chưa xác định quan hệ, cho nên ngượng ngùng nhận lễ vật.”

Điểm này Tần thị sao chưa nghĩ tới chứ?

“Điểm này thiếp cũng đã nghĩ đến, nhưng hiện tại quan hệ của hai đứa nhỏ không rõ, thiếp là người làm mẹ lại không thể biểu hiện quá mức vội vàng, vạn nhất dọa con dâu chạy mất, chúng ta đi nơi nào tìm lại chứ?”

Tình huống Tống Gia Thành đặc thù, cho nên khi Tần thị đối mặt với Đỗ Khanh khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân.

Tần thị thập phần lo lắng mình có chỗ no bỏ sót, hoặc không đúng mực, liền dọa con dâu tương lai chạy mất. Vậy con trai bà thật sự phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Tống Quốc công nghĩ cách cho Tần thị: “Trước mắt, ở trong phủ cũng chỉ có Nguyên Tư thân thiết với cô nương này một chút, nàng cứ đem đồ vật đưa đến chỗ Nguyên Tư, chuyện về sau hắn sẽ tự biết nhìn mà làm.”.

Tống Gia Thành lại không phải đồ ngốc, một khi hắn gặp người mình thích, không cần người khác thúc giục, hắn sẽ tự nghĩ cách lấy lòng người trong lòng, nơi nào cần cha mẹ như bọn họ đứng một bên lo lắng suông.

Tần thị suy nghĩ một lát rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Đây cũng là một biện pháp, vậy được, ngài lấy đồ muốn cho con trai tới đây, sáng ngày mai sẽ cùng đưa đến Nghênh Phong viện.”

Nghe thê tử nói như vậy, Tống Quốc công đứng dậy khỏi giường, biểu tình dại ra nói: “Nhanh như vậy? Ta còn chưa nghĩ xong sẽ cho nó bức tranh chữ nào, nàng chờ ta tới thư phòng chọn trước.”

Tần thị nhìn vẻ mặt trượng phu đau như bị cắt thịt, lo lắng hắn sẽ tùy tiện chọn mấy bức không đáng giá tiền cho con trai, vội vàng mở miệng dặn dò:

“Chuyện khác thiếp mặc kệ, nhưng bức “Tử thiên vương đồ” ngài nhất định phải đưa cho con trai, ngụ ý tốt!”

Bà hy vọng con trai và tiểu Hạ có thể xác định sớm một chút, bà mới có thể sớm một chút bế được cháu nội.

Tuổi tác Tống Gia Thành và Đỗ Khanh đều không còn nhỏ, bọn họ thành thân xong dù ba năm ôm hai đứa, thì vẫn không đuổi kịp tiến độ của bạn bè đồng trang lứa.

Nguyên bản Tống Quốc công giả bộ đau lòng, ông đã nghĩ kỹ rồi, đợi lát nữa tùy tiện chọn một ít thứ không trân quý đưa cho con trai, hiện tại Tần thị nói phải cho bức Tử thiên vương đồ, hắn thật sự đau lòng.

Bức Tử thiên vương đồ, Tống Quốc công cực kỳ quý trọng, luôn nằm trong top đầu những trân phẩm tuyệt thế mà ông có được, phải tặng nó đi, ông thật sự có chút luyến tiếc.

Cuối cùng Tống Quốc công chỉ có thể an ủi chính mình, luôn mặc niệm trong lòng: Con trai ruột, con trai ruột, đồ vật cho hắn, cũng vẫn là trong nhà mình.

Tự mặc niêm chừng nửa khắc, Tống Quốc công mới tính tiếp nhận sự thật này.

Ông cầm lấy áo khoác ngoài mặc lên người, không tình nguyện đứng dậy đi vào thư phòng lấy đồ vật.

……

Bởi vì còn muốn dạy Tần thị trang điểm, hơn nữa Tống Gia Thành nói mình còn có chút sự tình chưa xử lý xong, cho nên tối hôm nay Đỗ Khanh ngủ ở phòng của mình.

Dù sao hiện tại bọn họ đã biết rõ nguyên nhân xuyên qua, trong lòng cũng có dự định.

Trước khi qua đây Đỗ Khanh cũng đã nhắn tin qua WeChat cho Cam Mạn Mai, bởi vì lý do công việc trước kia, thường xuyên ở trong phòng giải phẫu, cho nên người một nhà bọn họ cũng không có thói quen phải liên hệ mỗi ngày, nên Đỗ Khanh biến mất một, hai ngày cũng không sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play