So với các phu nhân khác trong kinh thành, Tần thị cảm thấy chính mình đã thực hạnh phúc.
Bà nuôi con gái, con trai đều cực kỳ xuất sắc, lại được trượng phu kính trọng, quản lý hậu viện cũng không có có nhiều oanh oanh yến yến chọc bà phiền lòng.
Một phòng thiếp thất duy nhất cũng là nha hoàn của bà.
Cũng là người thành thật bổn phận, chưa từng có suy nghĩ muốn tranh sủng với bà, trước kia chỉ một lòng suy nghĩ nuôi lớn con gái của mình, hiện tại, cũng chỉ nghĩ cách cho con gái xuất giá vẻ vang.
Tần thị cũng chưa bao giờ bạc đãi hai mẹ con bọn họ, tìm nhà chồng cho thứ nữ cũng tìm nhà nhất đẳng thanh quý. Cũng không có bởi vì nàng không phải con gái ruột mà khinh mạn nàng, tùy ý an bài hôn sự của thứ nữ.
Hiện giờ mắt thấy chuyện con trai cũng bắt đầu có tin tức, Tần thị thật sự cảm thấy mình đã không có gì ưu sầu.
Khi Tống Gia Thành tới nói chuyện, Tống Quốc công cũng không ở đây, cho nên hiện tại ông còn chưa biết lai lịch của Đỗ Khanh, còn mang vẻ mặt kỳ quái hỏi Tần thị: “Vị Đỗ cô nương này rốt cuộc có thân phận gì, trong tay thế nhưng có nhiều thứ hiếm lạ cổ quái như vậy.”
Tống Quốc công nhiều năm ở địa vị cao, không khách khí nói, phần lớn đồ vật hiếm lạ Khánh triều hắn đều thấy qua, nhưng đồ vật hiếm lạ như đồng hồ quả lắc, hắn cực kỳ xác định trước hôm nay, ở Khánh triều không có.
Chư quốc xung quanh cũng không có, trân bảo hiếm lạ như vậy, nếu các chư quốc có thì đã sớm lộ ra tiếng gió.
Nghe trượng phu hỏi cái này, Tần thị chỉ có thể cho tất cả hạ nhân gian ngoài lui ra, chờ đến trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, bà mới hạ giọng thuật lại lời buổi sáng con trai nói với bà.
Tần thị nói xong, Tống Quốc công ngơ ngác mà ngồi ở đầu giường, hồi lâu cũng chưa thể phục hồi tinh thần.
Nhiều năm như vậy cùng chung chăn gối, Tống Quốc công thập phần xác định thê tử không nói giỡn, hơn nữa đồng hồ quả lắc và đồ vật kỳ lạ trên tay thê tử, làm hắn không thể sinh ra chút nào nghi ngờ.
Hắn tự mình lẩm bẩm: “Thì ra là thế.”
“Không nghĩ tới thế gian còn có chuyện không thể tưởng tượng như vậy.” “Còn không phải sao, đây là tạo hóa của con trai chúng ta, ông trời biết ở Khánh triều hắn khó có thể tìm được nữ tử hợp ý, cho nên liền đem tiểu Hạ đưa đến bên người hắn.”
Hai vợ chồng cứ như vậy sóng vai dựa vào trên giường, ngươi một lời ta một ngữ nhỏ giọng hàn huyên.
Nghe nói trượng phu đoạt đồng hồ quả lắc của con trai, Tần thị lập tức tỏ vẻ không tán đồng, bà liếc trượng phu một cái, tức giận nói: “Ngài đã mấy chục tuổi rồi, sao còn tranh đồ với con trai?”
Tống Quốc công cũng biết chuyện này xác thật mình làm không ổn lắm, có chút tự tin không đủ giảo biện nói: “Ta làm sai chuyện gì? Không phải đã nói sao, ta chỉ mượn tới chơi hai ngày, đỡ ghiền liền trả cho nó.”
“Ha hảa” Cùng chung chăn gối nhiều năm như vậy, Tần thị biết rõ tính tình trượng phu.
Không chút khách khí nói, bà có thể khẳng định, bảo bối cảu con trai mà rơi vào tay trượng phu, muốn đòi lại cơ hồ là không có khả năng.
Tựa như mấy rương đồ cổ tranh chữ hắn giấu ở trong thư phòng kia, trân phẩm bản đơn lẻ, một khi rơi vào trong tay của hắn, người khác không dễ mà thấy được.
Tần thị bất đắc dĩ quở trách nói: “Ngài nói xem, đồ vật yêu thích của con trai, một hai phải đoạt cũng liền thôi, nhưng tốt xấu ngài cũng phải cho hắn một chút ngon ngọt đi, mấy bức họa trong thư phòng của ngài đó, ngài tùy tiện chọn cho Nguyên Tư một hai cái, chuyện này không phải sẽ xong sao.”
Đồ Tống Quốc công cất giữ rất phong phú, mấy thế hệ Tống gia truyền thừa xuống dưới không ít trân phẩm, tranh chữ danh gia, hắn thân là thầy của thiên tử, đứng đầu đám văn nhân, mấy năm nay chính mình lại tích góp được không ít bảo bối.
Mấy thứ này bình thường Tống Quốc công đều cất cẩn thận vô cùng, ngay cả Tống Gia Thành, cũng chỉ chọn lúc phụ thân ở thư phòng thì đi qua xem đỡ nghiện, còn không cho hắn chạm vào.
Thật ra cũng không phải Tống Quốc công bủn xỉn, mà là bảo bối ý mà, đặc biệt là một ít đồ cổ lâu đời, bởi vì lúc ấy sức sản xuất thấp, không có giấy Tuyên Thành, sử dụng lụa hoặc là hoàng giấy bản thập phần mỏng manh, một khi không cẩn thận sẽ bị hư, tự nhiên là không thể chạm tay vào, bình thường khi ông giám định và thưởng thức còn cẩn thận hơn.
Suy nghĩ Tống Quốc công thập phần đơn giản thô bạo.
Dù sao ông tổng cộng cũng chỉ có một đứa con trai là Tống Gia Thành, về sau hết thảy tài sản đều muốn để lại cho hắn, hiện tại mấy thứ này cũng chỉ để ông tạm thời bảo tồn mà thôi.
Nhưng hiện tại Tống Quốc công mới từ chỗ con trai ‘ mượn’ một bảo bối hiếm lạ trở về, vốn dĩ có chút chột dạ, cho nên lúc này nghe thê tử nói như vậy, trong lòng hắn cũng không mâu thuẫn như trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT