Lúc trước khi Tống Gia Thành dưỡng thương ở Nghênh Phong, Tống Hải bọn họ cũng được ở nhà dưỡng thương, lúc ấy Đỗ Khanh lại sợ những thích khách hung ác đó đuổi tới Quốc công phủ, lại lo lắng thương thế của Tống Gia Thành, cho nên chỉ nhờ Vân nhi tới nhà hai người Tống Hải tặng đồ hai lần, cũng không có thời gian đi qua thăm một chút.

Tuy nói Tống Hải, Tống Châu là tùy tùng của Tống Gia Thành, bảo vệ bọn họ là bổn phận, nhưng nói tóm lại bọn họ là vì cô mà bị thương, nghĩ đến đây, trong lòng Đỗ Khanh vẫn sẽ cảm thấy băn khoăn.

Lần này về cổ đại, Đỗ Khanh mang theo rất nhiều lễ vật cho Tống Hải bọn họ, như lời cô nói, đây là tạ lễ, tuy rằng những thứ này ở hiện đại không quá trân quý, cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng đặt ở cổ đại, cũng được coi là một phần lễ vật giá trị xa xỉ.

Giỏ trái cây, đồ ăn vặt cùng một ít đồ vụn vặt khác, nghĩ đến nhà Tống Hải cùng Tống Châu đều có trẻ con, cho nên Đỗ Khanh còn mua rất nhiều đồ chơi bằng gỗ, xếp gỗ, trò chơi ghép hình, khối Rubik linh tinh, đều là một ít đồ chơi tinh xảo không có ở cổ đại, nhưng chất liệu lại phù hợp với bối cảnh cổ đại.

Với vấn đề này, Đỗ Khanh trước nay đều không nặng bên này nhẹ bên kia, ở trong lòng cô Tống Hải và Tống Châu đều giống nhau, cho nên thứ gì cô cũng mua hai bộ.

Lần này trở về bọn họ muốn mang quá nhiều đồ, còn phải trở về khuân hai lượt nữa, nhưng Đỗ Khanh vẫn đem lễ vật cho Tống Hải bọn họ về.

Tống Hải cùng Tống Châu thấy Đỗ Khanh chuẩn bị nhiều lễ vật như vậy cho bọn họ, thụ sủng nhược kinh, nghe cô quan tâm thương thế của mình, không ngừng vỗ n.g.ự.c tỏ vẻ: “Mấy vết thương nhỏ này, đã sớm lành rồi ạ.”

Tống Hải và Tống Châu làm tùy tùng, vốn dĩ thân thủ rất tốt, sức khỏe cũng không tồi, mấy vết thương này chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi hơn nửa tháng liền lành hết.

Bởi vì hai người bọn họ vì cứu chủ mà bị thương, cho nên khi bọn họ ở nhà dưỡng thương, chẳng những nhận được đồ bổ của Đỗ Khanh đưa tặng, bên Tần thị cũng ban thưởng không ít dược liệu cùng tiền bạc.

Tống Hải, Tống Châu ở nhà dưỡng thương một tháng, mỗi ngày đều được thê tử bọn họ hầu hạ ăn ngon uống tốt, sau một tháng dưỡng thương bọn họ quay lại phủ làm việc, quản sự quen biết đều cười nói một tháng không gặp, hai người bọn họ chẳng những không gầy, ngược lại còn mập lên không ít.

Nghe Tống Hải và Tống Châu nói bọn họ không có gì đáng ngại, Đỗ Khanh cũng có thể yên tâm đi theo Tống Gia Thành tới chủ viện thỉnh an Tần thị. Tống Quốc công đang thượng triều, cho nên chỉ có một mình Tần thị ở chủ viện, Đỗ Khanh đứng bên cạnh Tống Gia Thành, dựa theo quy củ Khánh triều thỉnh an Tần thị.

Tần thị nhìn thấy Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh, tự nhiên phải cho người hầu trong phòng lui hết, cẩn thận hỏi thăm tình huống gần đây của hai người.

Tống Gia Thành kể lại các chuyện quan trọng ở hiện đại.

Trong khoảng thời gian này bọn họ ở hiện đại có ba chuyện quan trọng nhất.

Việc đầu tiên là Tống Gia Thành đính hôn với Đỗ Khanh.

Chuyện thứ hai là bọn họ chuyển nhà, hiện tại cha mẹ Đỗ Khanh sống ngay đối diện, được hai trưởng bối chăm sóc trong sinh hoạt hằng ngày.

Chuyện thứ ba là bệnh viện của Đỗ Khanh đã chính thức hoạt động, về sau bọn họ về cổ đại, cũng không cần chờ tới hai ngày nghỉ mỗi tháng, chỉ cần bọn họ ở hiện đại không có chuyện gì quan trọng, muốn về khi nào thì trở về khi đó.

“Tốt, tốt.” Tần thị nghe vậy đại hỉ, bà vui sướng vỗ tay cười nói: “Nếu con và tiểu Hạ đã đính hôn, chờ qua năm hai đứa mau tổ chức hôn lễ, cũng coi như giải quyết một chuyện lớn trong lòng ta và cha con.”

Tần thị xuôi gió xuôi nước sống hơn nửa đời người, muốn cái gì có cái đó, chỉ có một chuyện duy nhất không yên lòng, đó chính là chuyện chung thân đại sự của con trai, có một đứa con trai như vậy, chuyện con nối dõi như một con d.a.o sắc bén treo trên đỉnh đầu bà và Tống Quốc công, bọn họ lo lắng cả đời này con trai cũng không thể cưới vợ sinh con như người bình thường, vậy sau khi bọn họ chếc, cũng không có mặt mũi đối mặt với liệt tổ liệt tông.

Đỗ Khanh xuất hiện như cọng rơm cứu mạng của Tần thị bọn họ, lúc này bà nghe hai đứa nhỏ nói đã đính hôn ở hiện đại, trong lòng liền vội vàng muốn ấn định chuyện thành thân, cũng làm mấy người ở kinh thành dám chê cười ở sau lưng Quốc công phủ sáng mắt ra, Quốc công phủ cũng không bị đoạn tuyệt hương khói.

Đỗ Khanh thấy Tần thị vô cùng chờ đợi nhìn mình, không thể nói được câu cự tuyệt, trầm tư một lúc lâu lúc, nghĩ đến bọn họ cũng đã đính hôn, thành thân ở cổ đại cũng không có gì, coi như làm cha mẹ Tống Gia Thành vui vẻ. Chương 244 - Sợ chếc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play