Đỗ Khanh nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ tay: “Đúng rồi, còn có thể như vậy.”

Tống Gia Thành sửng sốt một lúc lâu, cũng gật gật đầu nói: “Này…… cũng không phải không được.”

Phía trước bọn họ không có nghĩ tới chuyện xuyên qua liên tục như vậy, cho nên mỗi lần mang đồ vật đều tận lực tinh giản, hiện tại cẩn thận suy nghĩ, bọn họ xác thật có thể trở về vào ban đêm lại xuyên không tiếp tục dọn đồ vật, tuy rằng biện pháp này hơi tốn công một chút, nhưng trước mắt cũng không có biện pháp khác.

Sau khi bàn bạc xong, Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành cứ như vậy mang theo một phần ba hàng tết trở về cổ đại.

Sau khi đính hôn, khi Tống Gia Thành đối mặt với Đỗ Khanh đã không còn câu nệ như trước kia, ít nhất hiện tại sau khi xuyên qua, hắn sẽ không vội nhắc nhở Đỗ Khanh về phòng của cô nghỉ ngơi, mà sẽ mặc kệ cô dựa vào trong lòng n.g.ự.c ngủ say, sau đó bản thân hắn lại yên lặng thừa nhận loại tra tấn hạnh phúc này.

Nhưng hôm nay bọn họ mang quá nhiều đồ, không gian cho bọn họ nằm thật sự quá ít, cho nên tuy rằng khi xuyên qua Đỗ Khanh đã ngủ rồi, nhưng sau khi sương trắng biến mất, Tống Gia Thành vẫn bế cô lên sạp gỗ phòng.

Tống Hải bọn họ cũng đoán công tử nhà mình như thế nào cũng sẽ trở về một chuyến trước tết, cho nên đã sớm đổi chăn màn gối đệm trên giường gỗ và sạp gỗ thành chăn bông mùa đông.

Bị bế khỏi ổ chăn ấm áp, Đỗ Khanh đang ngủ mơ không hài lòng nhíu mày.

Tống Gia Thành châm ngọn nến trong phòng lên, vội vàng cởi giày lên sạp nằm cùng Đỗ Khanh, trước khi cô hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cảm nhận được nguồn nhiệt quen thuộc, Đỗ Khanh nhắm mắt lại cọ cọ lên người Tống Gia Thành.

Mỗi lần như vậy Tống Gia Thành đều không dám cử động, lần này cũng giống vậy, Đỗ Khanh vừa dựa vào gần, thân thể hắn liền trở nên cứng đờ, đến tiếng hít thở cũng không tự giác thở nhẹ lại một ít.

Đỗ Khanh mới không để ý tới chuyện này, cô bị tuột huyết áp, vào mùa đông đặc biệt khó chịu, trước kia cô nằm trong ổ chăn ngủ cả đêm, hai chân vẫn lạnh buốt như mới vớt từ trong nước lạnh ra, lúc này chân của cô đang cọ lên cẳng chân ấm áp của Tống Gia Thành, nửa mơ nửa tỉnh, cô giật giật chân, cuối cùng còn thoải mái than thở nói: “Thật ấm áp!” Lần này Tống Gia Thành bọn họ trở về, làm Tần thị vô cùng cao hứng.

Lần trước Tống Gia Thành trở về gặp thích khách, lúc quay lại hiện đại có nói, lần này bọn họ đi sẽ trì hoãn một đoạn thời gian mới có thể trở về.

Tần thị vốn còn tưởng rằng tết năm nay con trai sẽ không ở nhà ăn tết, mà sẽ ở lại hiện đại.

Bởi vì chuyện mở bệnh viện Tống Gia Thành và Đỗ Khanh cũng không gạt Tần thị, nghĩ bà không biết cuộc sống hiện đại, cho nên vì xây dựng quan hệ với Tần thị, khi Đỗ Khanh ở cổ đại, chỉ cần bên cạnh Tần thị không có những người khác, cô sẽ kể về cuộc sống của bọn họ ở hiện đại với Tần thị.

Đỗ Khanh chủ yếu kể về cuộc sống của Tống Gia Thành ở hiện đại.

Tống Gia Thành bởi vì giường gỗ không thể không đi theo cô về hiện đại, Tần thị làm mẹ, tuy rằng ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng bà khẳng định rất lo lắng cho con trai mình.

Vì để Tần thị an tâm, Đỗ Khanh liền sẽ bớt thời gian kể rất nhiều chuyện của Tống Gia Thành ở hiện đại, mục đích để cho bà biết, Tống Gia Thành hiện tại đã thích ứng với tiết tấu sinh hoạt ở hiện đại, trong khoảng thời gian này hắn ở hiện đại cũng không gặp phải chuyện gì phiền lòng.

Đỗ Khanh chỉ nghĩ tài chính mở bệnh viện đều từ chỗ Tống Gia Thành nên cũng nên nói với Tần thị bọn họ, tuy nói bệnh viện này là hắn mở cho cô, nhưng tiền mở bệnh viện là hắn bán bức ‘hàn mai đồ’ của Tống Quốc công mà có, cho nên cô không thể yên tâm thoải mái mà coi bệnh viện thành đồ riêng của mình.

Lần trước Tần thị bọn họ biết y quán của Đỗ Khanh phải chuẩn bị một, hai năm mới có thể khai trương, nghĩ đến bánh nướng lớn mà con trai vẽ cho mình, Tần thị liền cảm thấy kích động, bà không hiểu chuyện mở y quán, bà chỉ biết một chuyện, đó chính là —— y quán khai trương xong, Quốc công phủ liền có thể chuẩn bị làm hỉ sự, sao bà có thể không cao hứng chứ?

Nghe người Nghênh Phong viện tới báo con trai và con dâu tương lai đã trở lại, Tần thị quả thực cao hứng đến mức đứng ngồi không yên, nếu không phải con trai đã sai người tới nhắn, bọn họ dùng bữa sáng xong sẽ tới chủ viện vấn an, bà khẳng định sẽ nhịn không được trực tiếp tới Nghênh Phong viện.

Khi Tống Gia Thành bọn họ ở Nghênh Phong viện ăn bữa sáng, đã sai hai người Tống Hảidọn đồ đến chủ viện.

Đỗ Khanh nhìn thấy hai người Tống Hải, câu đầu tiên là hỏi: “Tống đại ca, vết thương của hai người thế nào rồi?”

Lần trước bị ám sát, Tống Hải cùng Tống Châu vì bảo vệ bọn họ, trên người đều bị thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play