Tần thị tiến lên cầm tay Đỗ Khanh, ôn nhu nói: “Đỗ cô nương, không cần khách khí, cứ coi nơi này như nhà mình, nếu cảm thấy ở Nghênh Phong viện không quen, ta lập tức đổi sân khác cho cô.

Nghe Tần thị nói muốn đổi sân viện cho Đỗ Khanh, Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành lập tức trăm miệng một lời nói:

“Không được!”

“Không cần.”

Nhìn biểu tình hai người, Tần thị cũng thức thời không nhắc lại chuyện này, bàche miệng cười nói: “Được, không đổi, không đổi, Đỗ cô nương cứ ở Nghênh Phong viện đi, thiếu cái gì liền nói với Nguyên Tư, ngàn vạn lần không cần cảm thấy ngượng ngùng.”

Ở chung một sân càng tốt, như vậy bà mới sớm được bế tôn tử.

Những lời này Tần thị đã hét ở trong lòng không biết bao nhiêu lần, bất quá tạm thời bà cũng cũng chỉ có thể thầm suy nghĩ.

Nghe nói hai người muốn ra cửa, Tần thị biểu hiện cực kỳ cao hứng, rất giống như heo nhà mình nuôi bao lâu rốt cuộc đã biết đi đào cải trắng.

Tần thị để bà v.ú bưng lễ vật đặt trong phòng Tống Gia Thành, liền mang theo nô bộc bên người hồi chủ viện.

Trước khi đi, Tần thị còn không có quên dặn dò nhi tử buổi tối nhớ mang Đỗ Khanh đi chủ viện dùng cơm.

Xác định Tần thị đi xa, Đỗ Khanh mới tiến đến gần Tống Gia Thành, nhỏ giọng hỏi: “Không phải nói trên danh nghĩa tôi là nha hoàn của anh sao, sao vừa rồi anh không nói với mẫu thân anh?”

Hiện tại hình như Tần thị cho rằng cô làm khách trong phủ, tặng cô nhiều lễ vật như vậy không nói, còn bảo cô tới chủ viện ăn cơm, thấy thế nào thì đây cũng không phải đãi ngộ của một nha hoàn.

Tống Gia Thành nghe vậy trầm mặc hai giây, lúc sau mới mở miệng giải thích đến: “Ta…… mẫu thân ta không giống những người khác, nếu nói cô là nha hoàn của ta, khả năng sẽ mang lại phiền toái cho cô.”

Y theo hiểu biết của Tống Gia Thành đối với mẫu thân hắn, bà muốn hắn thành gia tới sắp phát điên rồi, nếu hắn nói Đỗ Khanh là nha hoàn, bà tuyệt đối sẽ vừa dụ dỗ, vừa cưỡng bách Đỗ Khanh làm nha hoàn thông phòng.

Đây là tình huống Tống Gia Thành không muốn nhìn đến.

Trong lòng Tống Gia Thành có băn khoăn không thể nói thật với Đỗ Khanh, cho nên hắn chỉ có thể lập lờ nói: “Cứ nói như vậy đi, trong phủ trừ bỏ phụ thân và mẫu thân, những người khác cũng sẽ không dám nghi ngờ lời ta nói, những việc này cô không cần lo lắng, ta sẽ an bài tốt.” Hắn nói với tùy tùng, Đỗ Khanh là nha hoàn là để bảo hộ thanh danh của nàng, nói với Tần thị Đỗ Khanh là khách nhân là để giữ gìn danh tiết cho nàng.

Hai ngày nay Đỗ Khanh trải qua rất nhiều chuyện, nếu Tống Gia Thành đều nói như vậy, cô cũng không rối rắm nhiều, gật gật đầu liền đem chuyện này vứt đến sau đầu.

Xe ngựa Quốc công phủ thập phần xa hoa, giường đệm bên trong xe trải lông hồ ly thật dày, trong xe còn bày một bàn con, phía trên có mấy đĩa điểm tâm, mứt hoa quả, Đỗ Khanh rất có hứng thú chọn mấy viên mứt hoa quả nếm thử, cho vào miệng nồng đậm mùi hương hoa quả, làm đồ ăn vặt không thể tốt hơn.

Ngồi cùng Đỗ Khanh trong một chiếc xe ngựa, trong lòng Tống Gia Thành có chút không được tự nhiên.

Đặc biệt bộ dạng Đỗ Khanh còn không cảm thấy có gì không ổn, chuyện này làm cho Tống Gia Thành không khỏi nhớ tới tình cảnh đêm qua.

Đêm qua Đỗ Khanh ăn mặc quái dị, bá đạo nằm trong lòng n.g.ự.c hắn.

Lúc ấy hắn bị cánh tay trơn trượt mềm mại của Đỗ Khanh ôm lấy, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu, không thể tránh khỏi nhớ tới đoạn hồi ức không tốt đẹp kia.

Nhưng vào ban ngày, hắn phát hiện mình dường như không có ác cảm với Đỗ Khanh, thậm chí còn có chút cảm giác thân cận.

Ít nhất hiện giờ hắn cùng Đỗ Khanh ngồi trong xe ngựa, chỉ là có chút không được tự nhiên khi nam nữ ở chung, cũng không cảm thấy đứng ngồi không yên.

Hơi định tâm lại, Tống Gia Thành trực tiếp nói xa phu đi tới tú trang lớn nhất kinh thanh.

Tống Châu làm tùy tùng bên người Tống Gia Thành, lúc này cũng đi theo ngồi cạnh xa phu.

Nói thật, về Đỗ Khanh, Tống Châu vẫn rất hoang mang.

Hắn thật sự không biết vị Đỗ cô nương từ trên trời rơi xuống này, rốt cuộc có cái gì khác người, thế nhưng có thể nhận được sự đối xử đặc biệt của công tử.

Đỗ Khanh không biết Tống Châu ngồi bên ngoài xe ngựa lúc này đang thầm đánh giá mình, cô ngồi ở trong xe ngựa, nghe aanh thanh rao hàng náo nhiệt, nhịn không được tò mò vén lên một bên mành xe để nhìn ra ngoài.

Kinh thành không hổ là nơi phồn hoa nhất Khánh triều, cửa hàng hai bên đường phố san sát nối tiếp nhau, cửa hàng bán hương liệu, bán trang sức, bán các loại ăn vặt, vật trang trí đều chen chúc trước mắt.

Xe ngựa qua lại như nước, tiếng người ồn ào, so với chợ đêm trước kia Đỗ Khanh đi dạo còn náo nhiệt hơn vài phần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play