Bình phục lại cảm xúc một chút, Tần thị vội vàng phân phó người bên cạnh: “Bà vú, ngươi cầm chìa khóa kho của ta, đi chọn một ít vải dệt, trang sức phù hợp cho nữ tử trẻ tuổi, chúng ta đi tới viện Nguyên Tư một chuyến.”

Bà v.ú của Tần thị lĩnh mệnh cầm chìa khóa đi nhà kho chọn lựa đồ vật.

Tần thị làm mẹ ruột Hoàng Hậu, các ngày tết mỗi năm trong cung đều có rất nhiều lễ vật ban thưởng xuống, cho nên nhà kho của bà có không ít thứ tốt.

Bà v.ú từ nhà kho chọn lựa mấy cuộn vải dệt màu sắc tươi sáng ra.

Vải này ở bên ngoài có tiền cũng chưa chắc mua được, gấm vóc, ti lụa, ở nhà kho của Tần thị cũng chỉ là tầm thường chi vật, ước chừng đựng đầy mấy rương gỗ lớn.

Đặt vải dệt đã chọn lựa ở trên khay, bà v.ú lại chọn chút trang sức trong kho.

Trâm vàng ròng lả lướt điểm nạm châu ngọc, đồ trang sức cung trang ngàn diệp tích, châu thoa, đồ đồng tráng men nạm vàng, hoa tai san hô đỏ Cảnh Thái lam, vòng tay vàng ròng nạm phỉ thúy…… Các loại trang sức hoa mỹ tinh xảo tràn đầy một hộp gỗ.

Bà v.ú bưng mấy thứ này tới chỗ Tần thị phục mệnh, Tần thị chỉ hơi nhìn lướt qua liền vừa lòng gật gật đầu.

Một phần hậu lễ như vậy, kể cả đưa cho con dâu cũng không mất lễ nghĩa, hiện tại lấy ra làm lễ gặp mặt càng không có chỗ chê.

Mặc cho ai nhìn đều có thể cảm nhận được coi trọng.

Tần thị mang theo một đám nô bộc, bưng lễ vật đi về viện Nghênh Phong, Đỗ Khanh cũng đã nói chuyện muốn đi dạo phố với Tống Gia Thành.

Tống Gia Thành không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng mang Đỗ Khanh ra phủ mua thêm nhu yếu phẩm.

Đỗ Khanh ở kinh thành trời xa đất lạ, vừa lúc hắn thành hướng dẫn du lịch cho cô.

Mấy thứ trang sức Đỗ Khanh dùng làm tạ lễ, căn bản Tống Gia Thành không muốn nhận.

Mấy thứ này Đỗ Khanh giữ bên người, nếu một chốc một lát không thể quay về, nhiều ít cũng có cái an ủi.

Một đại nam nhân như Tống Gia Thành, một chưa thành gia, hai không có người trong lòng, cầm đồ trang sức của nữ tử cũng vô dụng.

Tống Gia Thành không thu, Đỗ Khanh cũng không khuyên được, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Thời điểm Tần thị đến Nghênh Phong viện, hai người Tống Gia Thành và Đỗ Khanh đã thu thập xong đang chuẩn bị ra phủ. Tống Hải đi ra ngoài giúp Đỗ Khanh bày biện thêm một số gia cụ, Tống Châu đi chuẩn bị xe ngựa.

Tần thị liếc mắt một cái liền thấy nữ tử đứng ben cạnh con trai.

Vừa thấy, đôi mắt bà tựa như dính trên người Đỗ Khanh.

Nữ tử trẻ tuổi, mỹ mạo! Thấy thế nào cũng giống con dâu tương lai.

Đỗ Khanh nhìn cách ăn mặc của người trước mặt cũng có thể đoán ra vài phần, vị phụ nhân này hẳn là mẹ của Tống Gia Thành.

Phụ nhân bình thường hẳn là cực kỳ chú trọng bảo dưỡng, liếc mắt một cái nhìn lại, thật đúng là nhìn không ra bà giống người có một đứa con trai lớn như Tống Gia Thành.

Đỗ Khanh định chủ động chào hỏi mẹ Tống Gia Thành trước, bất quá cô không xác định bên cách vấn an trưởng bối ở đây, do dự hai giây, vẫn là để Tống Gia Thành ra mặt giới thiệu trước thì thích hợp hơn.

Tống Gia Thành nhìn thấy người tới, thần sắc cũng sửng sốt: “Mẫu thân, sao ngài lại tới đây.”

Tần thị nghe con trai nói, yên lặng trợn trắng mắt ở trong lòng.

Ánh mắt Tần thị vẫn bình thường, bay thẳng đến chỗ con trai nói: “Ta nghe hai ma ma nói thân thể của con đã khỏe rồi, cho nên lại đây nhìn xem.”

…… Lý do này của mẫu thân, Tống Gia Thành không hề tin.

Bởi vì Tần thị nói là tới quan tâm thân thể con trai, nhưng từ khi bà bước vào sân, ánh mắt căn bản chưa nhìn Tống Gia Thành lấy một cái, chỉ lo xem Đỗ Khanh.

Tống Gia Thành hơi suy nghĩ chút một, liền hiểu ra, mẫu thân hẳn là nghe hai ma ma nói, vội vã chạy tới xem Đỗ Khanh.

Thấy Đỗ Khanh bị nhìn không được tự nhiên, Tống Gia Thành vội vàng lên tiếng giải vây: “Mẫu thân, vị này chính là Đỗ Khanh, Đỗ cô nương, nàng muốn ở trong phủ ở tạm một thời gian, Đỗ cô nương, vị này chính là mẫu thân của ta.”

Tống Gia Thành giới thiệu xong, Đỗ Khanh vội vàng khom lưng vái chào Tần thị.

“Phu nhân, đã quấy rầy rồi.”

Đỗ Khanhvốn không định khom lưng, vừa rồi cô vẫn đang nghĩ cách vấn an xem trong TV, nhưng cô càng nghĩ càng loạn, chờ đến khi chào hỏi, cô liền phản xạ có điều kiện khom lưng.

Tần thị nhìn động tác kỳ quái của Đỗ Khanh, da mặt cũng chỉ cứng đờ trong nháy mắt.

Bất quá Tần thị cũng là người đã gặp qua rất nhiều việc lớn, thực mau liền điều chỉnh tốt biểu tình, chờ Đỗ Khanh đứng dậy, liền nhìn thấy một gương mặt tươi cười thập phần xán lạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play