Nghe Tống Gia Thành nói tới chuyện này, Đỗ Khanh lập tức có hứng thú, cô kích động vỗ vỗ tay: “Hái quả dại? Được được! Hái nhiều một chút, hôm nay chúng ta không phải định về …… sao, vừa lúc hái quả dại mang về cho ba mẹ em nếm thử.”
Con dâu Chân trang đầu ở một bên nghe, không khỏi muốn nhắc nhở một câu, quả dại trên núi đã bị người nhà mình hái gần hết vào sáng nay rồi, nhưng lại sợ mình tùy tiện lên tiếng sẽ làm quý nhân mất hứng, cho nên do dự không biết có nên mở miệng không.
Nhưng mà Tống Gia Thành cùng Đỗ Khanh đã thương lượng xong, căn bản không nghĩ tới khả năng trên núi không có quả dại.
Tống Gia Thành để con dâu Chân trang đầu tìm mọt người dẫn bọn hắn đi hái quả dại.
Tống Gia Thành không ngốc, không muốn xảy ra tình huống, hắn kêu đi hái quả dại, nhưng đi loạn trên núi rồi phải trở về tay không.
Nói vậy hắn sẽ mất mặt với Đỗ Khanh như nào?
Hắn suy nghĩ thập phần đơn giản, tuy rằng hắn không biết chỗ nào trong thôn trang có quả dại, nhưng người thôn trang khẳng định biết.
Bọn họ hàng năm sống ở thôn trang, thôn trang thượng có cái gì khẳng định bọn họ đều biết rõ.
Con dâu Chân gia nghĩ nghĩ, có chút khó xử mở miệng nói: “Cái này thật sự tiểu nhân không quá biết, quả dại trong thôn trang đều do mấy đứa trẻ tìm, hái ăn, nếu không tiểu nhân để con trai dẫn các ngài đi.”
Chân trang đầu cũng trồng mười mấy mẫu đất, bình thường quý nhân không tới thôn trang, cả gia đình bọn họ đều phải vội vàng chăm sóc mười mấy mẫu ruộng thuê đó, căn bản không có thời gian làm chuyện khác, mấy chuyện như hái quả dại, càng không có khả năng.
Bình thường người lớn bọn họ muốn ăn, đều tùy tay lấy mấy quả dại bọn nhỏ hái về nhà.
Lo lắng Tống Gia Thành không hài lòng để một đứa nhỏ dẫn đường, con dâu Chân gia vội vàng giải thích: “Đứa con này của tiểu nhân tuy rằng không lớn, nhưng cả ngày đều chạy khắp thôn trang, rất rõ ràng mấy cái này.”
Nghe nàng nói như vậy, Tống Gia Thành lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Được quý nhân đồng ý, con dâu Chân gia vội vàng chạy về gọi con trai tới.
Nhưng mà con trai nàng năm nay mới tám tuổi, bình thường leo cây đào trứng chim rất lành nghề, nhưng vừa nghe mẹ bảo mình mang các quý nhân đi hái quả dại, lập tức liền khẩn trương, chảy mồ hôi đầy đầu.
Bởi vì thôn trang có suối nước nóng nên quý nhân lui tới không ít, cho nên trẻ con trong thôn trang đã được căn dặn từ nhỏ, bị người nhà dạy bảo, bình thường không thể đắc tội quý nhân, những quý nhân đó chúng ta đắc tội không nổi, một khi quý nhân không cao hứng là có thể dễ dàng lấy mệnh của bọn họ. Nghe mẹ nói để mình mang quý nhân đi hái quả dại, Chân Thiết Trụ lập tức khóc thành tiếng: “Mẹ ơi, con là con trai ruột của mẹ mà, sao mẹ lại để con đi chịu chếc?”
Chân Thiết Trụ là trưởng tôn của Chân gia, luôn cho rằng mình được cha mẹ, ông bà thiên vị, coi trọng, chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mẹ ruột của hắn lại đẩy hắn xuống hố lửa.
Con dâu Chân gia thiếu chút nữa tức giận đến ngã ngửa, nàng không thèm nghĩ, liền đánh một cái vào m.ô.n.g con trai; “Cái đứa nhỏ này, nói bậy gì đó, có thể lộ diện trước mặt quý nhân đó là một cơ hội tốt, sao con không biết quý trọng chút nào vậy, còn dám nói ta hại con, xem hôm nay ta có xử lý con không.”
Chân Thiết Trụ bị mẹ ruột đánh vài cái vào mông, càng không quan tâm gào lên: “Như thế mà bảo không hại con, mẹ đang hại con đấy, mẹ biết rõ quả dại trên núi chúng ta đã hái hết vào sáng nay rồi, còn bảo con mang quý nhân đi hái quả dại, đến lúc đó không hái được quả dại, quý nhân khẳng định muốn xử lý con.”
“Con mặc kệ, conkhông đi, muốn đi chính mẹ đi đi.”
“Cái thằng này, sao lại không nghe lời như vậy, ta đã đồng ý với quý nhân rồi, con không đi không được.”
Con dâu Chân gia cũng không dám tưởng tượng, quay lại nói con trai mình không muốn đi, vậy quý nhân sẽ trách tội nhà nàng như thế nào.
Hơn nữa nếu làm không tốt, để chồng và bố chồng mình biết, thì nàng cũng toi đời.
Chân Thiết Trụ không sợ mẹ, bởi vì hắn biết, mình là trưởng tôn của Chân gia, ông bà thích hắn nhất, mẹ hắn không dám đánh hắn quá đau, sợ ông bà biết sẽ không cao hứng.
Ỷ vào điểm này, Chân Thiết Trụ tranh cãi cới con dâu Chân gia, ở trong viện la lối khóc lóc, lăn lộn, chính là không muốn dẫn quý nhân đi hái quả dại.
Hai mẹ con ầm ĩ ở trong sân, một giọng nói nhu nhược của bé gái vang lên.
“Mẹ, để con đi cùng anh tải đi, con biết phía bắc có một khe núi, nơi đó có rất nhiều quả dại.”
Nói chuyện chính là cháu gái nhỏ nhà Chân gia, nếu Đỗ Khanh ở đây, khẳng định chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra, cô bé này chính là cô bé được cô tặng kẹo trái cây.
Hai mắt Chân Đào Hoa lấp lánh nhìn mẹ mình.
Khe núi kia là bé và chị họ cùng phát hiện, chị họ dặn không thể nói cho người khác biết, bị những người khác biết thì bé không còn quả dại thơm thơm ngọt ngọt mà ăn.
Bất quá quý nhân tỷ tỷ là người tốt, nàng cho bé kẹo ngon, cho nên bé nguyện ý mang tỷ tỷ ấy đi đến căn cứ bí mật của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT