Đỗ Khanh nghe được thanh âm cách vách, cũng không nghĩ nhiều, như nói chuyện phiếm hỏi: “Tống Gia Thành, bên anh có quả dại không?”

Hai người xác định quan hệyêu đương xong, Đỗ Khanh liền sửa lại cách xưng hô với Tống Gia Thành, trước kia cô kêu hắn đều trực tiếp anh, anh, tôi, tôi, hiện giờ cuối cùng biến thành trực tiếp gọi tên.

Tống Gia Thành có tên chữ, bất quá lúc trước Đỗ Khanh thường nghe Tần thị gọi tên chữ của hắn, cho nên cô cũng không trực tiếpgọi hắn bằng tên chữ.

Gọi là Gia Ngôn cũng được, bất quá bọn họ vừa mới bắt đầu yêu đương, kêu Gia Ngôn thì có chút quá mức thân mật, cho nên Đỗ Khanh nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định trực tiếp kêu tên.

Đơn giản rõ ràng, không có gì để bắt bẻ.

Cô cân nhắc, chờ về sau tình cảm hai người trở nên sâu đậm, lại sửa cách gọi tên thân mật cũng không muộn.

Hiện tại mà gọi bảo bối, anh yêu, cô thật sự không gọi được.

Tống Gia Thành ở trong phòng nhìn một vòng, cơ hồ không phí công phu liền thấy một rổ quả dại trên bàn nhỏ, phấn nộn nộn, hồng diễm một rổ lớn, thoạt nhìn không tồi.

Hắn cất cao giọng nói: “Có, làm sao vậy?”

Đỗ Khanh không chút nào để ý vẫy vẫy tay, tay đạp xuống nước nổi lên một mảnh bọt nước: “Không có gì, em cảm thấy quả dại này ăn rất ngon, lo lắng bên anh không có, cho nên muốn hỏi thử nếu bên anh không có thì sẽ chia cho anh một chút.” . Xi𝗇‎ ủ𝗇g‎ hộ‎ chú𝗇g‎ tôi‎ tại‎ ⩶‎ 𝘛‎ 𝖱‎ u‎ 𝑀‎ 𝘛‎ 𝖱‎ 𝗨‎ Y‎ 𝗲‎ N.VN‎ ‎ ⩶

Trong giọng nói của Tống Gia Thành mang theo nồng đậm ý cười, nói: “Có, ăn ngon thì nàng ăn nhiều một chút, không đủ bên ta vẫn còn.”

Tuy rằng Tống Gia Thành không thèm mấy quả dại kia, nhưng cảm giác được người trong lòng quan tâm, xác thật không tồi.

Hắn giải thích cho Đỗ Khanh: “Này hẳn là quả dại hái từ trên núi, trước kia cũng từng đưa đến trong phủ, hương vị xác thật không tồi.”

Tống Gia Thành cảm thấy kỳ quái, Đỗ Khanh làm một cô gái hiện đại, muốn ăn cái gì cũng rất tiện, giống như siêu thị lần trước hai người đi, tuy rằng không lớn, nhưng đã có mười mấy, hai mươi mấy loại trái cây để mua, mỗi loại đều là trái cây đặc biệt xuất chúng, rất nhiều loại trái cây và quả dại ở cổ đại đều không thể sánh bằng.

Hắn thật sự là không nghĩ tới, Đỗ Khanh lớn lên trong điều kiện như vậy, thế nhưng lại khen quả dại hái trên núi ăn ngon.

Trong cuộc đời của Đỗ Khanh, thời gian cô ở nông thôn rất ít, trước kia căn bản chưa được ăn quả dại bao giờ.

Hôm nay vừa lúc thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô.

Cô thích ý ghé vào thành bể tắm, một bên ăn quả dại, một bên cách tường gỗ nói chuyện phiếm với Tống Gia Thành.

Ngâm đến hứng khởi, Đỗ Khanh còn nhờ con dâu của Chân trang đầu cầm mấy quả trứng gà tới đây. Ngâm suối nước nóng, không có trứng luộc thì tuyệt đối không hoàn mỹ.

Trứng nấu được một nửa, Đỗ Khanh đã bị hơi nước trong phòng huân đến váng đầu, cô vội vàng nhờ con dâu Chân trang đầu mở cửa sổ ra cho dễ thở.

Cuối cùng cô còn không quên nhắc nhở bạn trai phòng bên: “Tống Gia Thành, anh cũng bảo Tống Hải mở cửa sổ bên đó ra đi, miễn cho lát nữa lại ngất trong ao.”

Tống Gia Thành tự nhiên biết lợi hại, kể cả Đỗ Khanh không nói, hắn cũng sẽ sai Tống Hải mở cửa sổ, bất quá nếu Đỗ Khanh nói như vậy, hắn vẫn ngoan ngoãn đáp lời:

“Ta đã biết, sẽ mở ra, chúng ta ngâm khoảng ba mươi phút thì nên đi ra ngoài rồi.”

Suối nước nóng không nên ngâm lâu, Đỗ Khanh nhìn thời gian, chỉ ngâm hơn nửa tiếng liền đứng dậy.

Đương nhiên, cô cũng không quên thuận tay vớt trứng mình đã nấu chín lên.

Lúc xuống nước Đỗ Khanh chỉ mặc áo trong, lúc này đi ra, cô cũng chỉ cần thay áo trong mới là được.

Bất quá khi xuống nước cô không muốn ướt tóc, nên dùng dây búi hết tóc lên đỉnh đầu, bởi vì động tác của cô, búi tóc không tránh khỏi trở nên có chút hỗn độn.

Đỗ Khanh không khéo tay, căn bản không có biện pháp búi lại kiểu tóc cũ, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, một lần nữa búi tóc thành kiểu Pháp thịnh hành.

Hai người lần lượt đi ra, Tống Gia Thành nhìn tóc Đỗ Khanh, mày nhăn lại, lúc ra khỏi phủ nên để Vân nhi đi theo.

Đỗ Khanh bị hắn nhìn không được tự nhiên nghiêng nghiêng người: “Làm sao vậy? Kiểu tóc của em rất kỳ quái sao?”

Đỗ Khanh biết kiểu tóc của mình hiện giờ ở trong mắt cổ nhân, có chút quái dị, bất quá cô không biết làm kiểu tóc phức tạp, nếu không được, cô cũng chỉ có thể buộc tóc đuôi ngựa hoặc búi củ tỏi thôi.

Tống Gia Thành vội vàng lắc đầu, ngữ khí thập phần thành khẩn khen: “Không có, rất đẹp.” Đỗ Khanh không xác định hỏi lại lần nữa: “Thật sự?”

Tống Gia Thành kiên định gật đầu: “Thật sự! So với trân châu còn thật hơn.”

Đỗ Khanh lúc này mới vừa lòng giơ giơ mặt, đắc ý nói: “Cho tiền anh cũng không dám nói dối.”

Hôm nay mục đích chính là ngâm suối nước nóng thì cũng đã ngâm xong, Đỗ Khanh quay đầu hỏi: “Kế tiếp chúng ta làm gì? Trở về sao?”

Tống Gia Thành nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Trở về thì còn quá sớm, ở thôn trang chơi trong chốc lát đi.”

“Không phải nàng thích ăn quả dại sao, chúng ta có thể tự mình đi hái, cũng rất thú vị.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play