Mẹ Đường còn lấy ra một ít hạt dưa và lạc để mọi người vừa ăn vừa xem, anh hai Đường còn đang định nhóm lò, kết quả là bác cả Đường bèn phất tay: "Nhóm lửa làm gì, bếp lò nhà bác còn đang nóng, cứ bê sang đây là được rồi."
Anh họ cả nghe vậy cảm thấy có lý, thế là bèn đứng dậy đi bê bếp lò sang.
Đường Văn Cường cũng nhớ tới bếp lò nhà mình, thế là cũng đứng lên đi bê sang.
Vài phút sau, trong nhà có thêm hai cái bếp lò, cửa lớn được khép hờ, trong phòng cũng dần ấm lên, không còn bị lạnh nữa.
A Tráng dẫn theo các em rồi xếp chỗ cho từng người, lúc xem TV cũng rất chăm chú.
Đến tầm hơn mười hai giờ đêm, mọi người mời giải tán.
A Tráng không muốn về nhà, thế nên sau khi Nguyên Đản dẫn A Tráng đi rửa mặt xong, cả hai bèn cùng ngủ.
Phong Ánh Nguyệt nằm trong chăn ấm, nói với Đường Văn Sinh rằng: "Bây giờ thật tốt, sau này lúc cha mẹ muốn xem TV thì cũng không cần phải đi đến nhà đội trưởng trong những ngày giá rét nữa rồi."
"Đúng vậy." Đường Văn Sinh gật đầu: "Phần tình cảm này của lão Liêu chúng ta cũng phải ghi nhớ."
"Nhưng mà đơn vị của họ cũng hào phóng quá đi chứ, bốc thăm trúng thưởng mà chuẩn bị quà to như vậy."
Phong Ánh Nguyệt nhớ đến trường học của cô, năm nay cũng có rút thưởng, có điều chỉ toàn là sổ, bút máy và mấy thứ lặt vặt.
"Đơn vị của anh có phần thưởng lớn nhất là radio, sau hai năm nữa có lẽ sẽ là TV."
Đường Văn Sinh nói.
Hai người thì thầm với nhau trong chốc lát, sau đó mới ôm nhau đi ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, đã thấy Nguyên Đản và A Tráng đang hăng hái lau bàn để TV.
Phong Ánh Nguyệt đi qua nhìn thấy, nói: “Cái bàn này dùng để ăn cơm đấy, bê qua để làm giá đỡ TV không phù hợp lắm, ta nên làm thêm một cái tủ nữa thôi."
"Vậy để anh và anh hai cùng làm một cái đơn giản thôi."
Đường Văn Sinh nói là làm, ăn sáng xong bèn kéo anh hai Đường đi đến phòng chứa củi để tìm miếng gỗ thích hợp, sau đó đóng đinh lại với nhau, cố định thêm bằng búa, vậy là một cái tủ đơn giản đã được làm xong.
TV được nhấc lên rồi thay thế cái bàn bằng cái tủ, trông vậy mà cũng không tồi.
Biết nhà cha Đường có TV, những nhà bên cạnh bèn tìm đến để xem cùng.
Bên nhà đội trưởng lập tức bớt đi mấy người.
Đối mặt với tình huống như vậy, nhà đội trưởng vẫn rất vui vẻ, dù sao thì trong nhà ngày nào cũng có nhiều người đến như thế, lỗ tai họ cũng sắp mọc kén mất rồi.
Gần khe núi của nhà họ Đường có bốn hộ gia đình, những người này đến nhà khiến nhà trên có chút chật chội, nhưng bọn họ cũng rất tự giác mà ngồi ở vị trí sát cửa, còn người nhà họ Đường lớn bé đều ngồi bên trong. Trong nhà có TV, đến lúc nhập học, Nguyên Đản và mẹ Đường đều không nỡ rời đi.
Đợi đến khi về ký túc xá, phát hiện còn có radio có thể nghe nhạc, bọn họ cũng cảm thấy không đến nỗi nào.
Đường Văn Sinh lấy bài tập của Nguyên Đản kiểm tra, còn cậu bé thì thấp thỏm đứng ở bên cạnh.
Bởi vì mải mê xem TV, cho nên hôm qua ở quê có vài trang do nó nước đến chân mới nhảy mà vội vàng viết, thành ra chữ vô cùng xấu.
Quả nhiên, mấy trang này liền bị Đường Văn Sinh phát hiện ra: "Lúc con viết những trang này, trong đầu đang nghĩ đến cái gì vậy?"
Nguyên Đản gục đầu xuống nhận sai: "Con nghĩ đến xem TV."
"Viết lại."
Giọng của Đường Văn Sinh nặng đi vài phần, Nguyên Đản càng đứng thẳng lưng, vội vàng cầm lấy vở về viết lại những trang sau.
Viết xong lại đưa cho Đường Văn Sinh kiểm tra, Đường Văn Sinh kiểm tra không thấy có vấn đề gì nữa, mới bắt đầu cầm lấy vở bài tập toán lên xem.
Cậu nhóc này học toán cũng có mấy phần thiên phú, không mắc lỗi sai nào cả, chỉ có điều chữ viết hơi qua loa, vừa nhìn đã biết là chỉ muốn viết cho xong để có thể nhanh chóng đi xem TV.
"Nếu như lần sau con còn làm bài tập với thái độ như vậy thì kỳ nghỉ sau không cần về quê nữa, cứ ở lại đây mà viết, khi nào viết xong mới được phép đi về."
Đường Văn Sinh nói.
Nguyên Đản vội vã gật đầu.
Thấy mắt nó còn hồng hồng.
Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường cũng không hề tới an ủi Nguyên Đản.
Đem TV về xong, Phong Ánh Nguyệt quay về huyện trước, bèn nói với Nguyên Đản rằng, xem TV thì vẫn được nhưng không được bỏ quên bài tập về nhà.
Nhưng có lẽ cậu nhóc đã quên mất rồi.
Cùng lúc đó, A Tráng cũng đang bị đánh đòn.
Phía anh hai Đường cũng nghe thấy tiếng kêu khóc rõ mồn một.
Hôm nay anh họ cả đột nhiên kiểm tra bài tập nghỉ đông của A Tráng, kết quả phát hiện ra cậu nhóc này còn hơn nửa chưa làm xong, thấy ngày mai là đi học trở lại, nên nhất thời tức giận, bèn cho A Tráng ăn một trận “nên thân”.
Bị đánh vẫn chưa tính là gì, cậu còn được cha đứng bên cạnh trông chừng khi làm bài tập về nhà, trong khi những người khác thì đi sang phòng bên cạnh xem TV.
A Tráng vừa lau nước mắt vừa làm bài, câu không biết làm cũng không dám hỏi, đem đi hỏi anh họ cả xong cũng vẫn không biết, chỉ biết nhìn theo phía đang có một cặp mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu bé mà mắng.
"Ai bảo con lên lớp không chú tâm nghe giảng, không biết làm rồi đúng không!"
A Tráng khổ tâm quá đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT