TV 4

Trong nhà thiếu mẹ Đường và Nguyên Đản, dường như lại thêm phần lạnh lẽo, vậy nên trong một lần về nhà, Đường Văn Sinh bèn ôm một hộp đựng đồ gì đó quay về.

Phong Ánh Nguyệt chạy ra xem, là một cái radio.

Hình chữ nhật, ngắn hơn lò vi sóng ở hiện tại một chút, cũng khá nặng, bề mặt còn có rất nhiều nút ấn.

Dựa theo sách hướng dẫn, Đường Văn Sinh bắt đầu lắp đặt.

Đây không phải kiểu dùng băng đĩa mà là bắt sóng ăng-ten, rất nhanh sau đó trong phòng liền vang lên một tiếng hí khúc.

Phong Ánh Nguyệt khá thích nghe, hai người cứ như vậy mà ngồi ở nhà trên, trước mặt có bếp lò, bên cạnh còn có hạt dưa, quýt và mấy thứ khác.

"Đầu năm có giảm giá, anh thấy trong túi có tiền nên mua luôn."

Hôm nay Đường Văn Sinh đến cục bưu chính để kiểm tra và nhận tiền nhuận bút, sau khi mua radio xong, trong túi vẫn còn hai đồng.

Phong Ánh Nguyệt rất hào phóng mà lấy ra hai mươi đồng trong túi rồi nhét vào túi của anh: "Anh cầm lấy mà dùng."

"Cảm ơn đồng chí A Nguyệt."

"Không cần khách sáo."

Ký túc xá có một chiếc radio, lão Liêu bên đó bèn trực tiếp gọi điện thoại đến trường học, cũng cảm phiền đến ca trực của thầy Trương, nếu không cũng không có ai để nghe điện thoại.

Sau khi Đường Văn Sinh nhận điện thoại xong, biểu thị ý muốn đi gặp Hồng Kiến Quân: "Lão Liêu nói tiệc cuối năm ở đơn vị của bọn họ có tổ chức bốc thăm trúng thưởng, cậu ấy rút được một cái TV, tuy là mẫu của năm ngoái nhưng dù gì thì cũng là một cái TV, nhà cậu ấy đã có một cái rồi nên muốn hỏi xem chúng ta có muốn lấy cái này không?"

"Bởi vì là bốc thăm trúng thưởng, cho nên cũng bán rẻ cho chúng ta luôn."

Đây quả là chuyện tốt.

Vì thế Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh bèn đi tới nhà của Tống Chi.

Trùng hợp là đội vận chuyển cũng có xe đi tới nội thành vào buổi chiều, buổi tối sẽ quay về, vì thế hai người bèn nhờ Hồng Kiến Quân giúp chuyển lời, nhờ bên đó vận chuyển TV về đây, rồi lại gửi một ít lì xì cho bên vận chuyển. Sau đó lại đến nhà bác sĩ Bạch để xin nghỉ phép ngày mai, bởi vì từ khi đến bệnh viện anh cũng chưa từng xin nghỉ ngày nào, bác sĩ Bạch còn tưởng anh gặp phải chuyện gì, hỏi han vài câu, mới biết anh về nhà lắp đặt TV, cũng không nói gì hết, vừa vung tay liền ký luôn giấy xin nghỉ, không những vậy còn biểu thị ngày mai khi anh đến bệnh viện thì tiện nộp giấy xin nghỉ cũng được, khiến cho Đường Văn Sinh rất yên tâm.

Tiếp theo chính là chờ đợi TV được vận chuyển đến quê, buổi tối hai người chỉ ăn một ít mì đơn giản, đợi đến lúc có người đến dưới ký túc xá của họ rồi gọi tên, phía Phong Ánh Nguyệt bèn vội vàng dọn gọn đồ đạc rồi đóng cửa đi xuống tầng.

Sau đó liền ngồi lên xe, đi thẳng về quê.

Hiện tại đường về quê đã được thông xe, tuy rằng là đường đất nhưng so với con đường không mấy rộng rãi trước kia, so với con đường chỉ có thể đi xe bò thì đã tốt hơn nhiều rồi.

"Để em đi gọi người."

Đến cổng đội sản xuất, Phong Ánh Nguyệt bật đèn pin đi vào trong nhà, bây giờ là tám giờ hơn, trời đã tối rồi.

Đợi Phong Ánh Nguyệt về đến nhà, gọi Đường Văn Cường, còn có anh hai Đường cùng đi bê TV, mấy người bọn họ ai nấy đều rất vui vẻ và hưng phấn.

Mà phía mẹ Đường vốn còn đang tiếc tiền, đến khi biết được là do người quen bốc thăm trúng thưởng mà có được nên bán rẻ lại cho họ thì mới yên tâm trở lại.

Nguyên Đản và A Tráng cũng chạy tới, còn Yêu Muội, vì người trong nhà không cho con bé đi xem nên còn đang ngồi khóc.

Đợi đến lúc bê được TV vào nhà xong, tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều vây kín xung quanh, trong nhà trên toàn là người.

"Bây giờ thì treo ăng-ten lên."

Biết họ không kiên nhẫn được, Đường Văn Sinh còn trêu chọc các anh các em mãi.

Bận rộn suốt hơn hai tiếng, màn hình TV hiện lên hình một bông tuyết, sau đó còn có bóng người và âm thanh, tuy là màn hình đen trắng, nhưng lớn nhỏ đều rất vui mừng.

Bác gái cả còn nói: "Từ nay về sau bác xem TV thì không cần phải đi xa như vậy nữa rồi, cũng không sợ sẽ bị ngã nữa."

Mọi người cười lớn, Đường Văn Sinh chỉ cho mấy người phía anh hai Đường cách điều khiển TV, sau đó tìm thấy một bộ phim truyền hình đang chiếu, kết quả là nhóm người phía bác gái cả liếc mắt liền nhận ra.

"Đây chính là cái người câm bị mất tiền này! Còn cái người này chính là tên trộm ác độc kia!"

"Đúng là hắn rồi! Có hóa thành tro tôi cũng nhận được ra!"

Mẹ Đường cũng chỉ vào tên trộm xấu xí kia mà phẫn nộ.

Thế là họ không chuyển kênh nữa, cứ tiếp tục xem tiếp bộ phim đó, cho dù đã xem một lần nhưng mọi người vẫn xem không rời mắt, còn bất bình thay cho người câm kia rồi quay ra chỉ trích tên trộm đã lấy đi tiền cứu mạng của người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play