Chia đất 3

Vợ chồng Chương Thục Phân cũng không phải đến tay không, họ đến nhà họ Chương trước, sau đó đi đến nhà họ Đường cùng với vợ chồng Đường Văn Tuệ, còn tặng quà cảm ơn.

Nếu không phải lúc trước Phong Ánh Nguyệt kêu họ, thì họ sẽ không quyết định đi ra ngoài, lần này thì không, buông túi lớn túi nhỏ xuống, sau khi ăn trưa xong liền đi về nhà mẹ.

Vợ chồng Đường Văn Tuệ cũng trở về nhà.

Nhìn những thứ kia, Phong Ánh Nguyệt và chị dâu hai Đường để đồ ăn sang một bên, để đồ dùng sang một bên, sau đó để mẹ Đường chọn trước, chọn được thứ gì thì cất đi, đợi sang năm lúc đi thăm người thân thì gom lại tặng cho nhà khác.

Còn lại thì để cho mọi người ăn.

Khoảng hơn bốn giờ chiều, anh họ cả và Đường Văn Cường xách túi lớn túi nhỏ về.

Phong Ánh Nguyệt và mấy người Đường Văn Sinh đến nhà chú ba Đường ngồi trước, sau đó đi thăm nhà bác cả.

Chờ đến khi về nhà thì đã sắp bảy giờ, ban đêm ăn mì, rất nhanh liền dọn lên bàn, mẹ Đường vẫn còn cảm khái: "Không ngờ bên ngoài thiếu người như vậy, tiền công cũng không tệ, còn nhiều tiền hơn ở trong nhà máy."

"Còn không phải à." Anh hai Đường gật đầu: "Con nghe anh cả họ nói, ở ngoài có rất nhiều nhà máy nếu không chịu cấp nhà thì người ta đã sớm rời đi rồi."

Dù sao thì bây giờ tiền trong nhà mát còn không nhiều bằng những người khuân vác ở bên ngoài.

"Đúng là nhà máy mới trả tiền công nhiều hơn, nhưng bởi vì phúc lợi của nhà máy trước tốt, cho nên rất nhiều người sẽ không từ chức."

Dù sao thì có một số nhà máy lớn giống như một cái thị trấn, ở trong có trường học còn có cả bệnh viện.

Có lẽ là bởi vì người công nhân làm việc ở ngoài trở về có vẻ đều kiếm được tiền, cho nên rất nhiều người trẻ tuổi cũng có chút động lòng, muốn đi ra ngoài tìm việc làm.

Mà vào ngày hai mươi sáu tháng chạp, đội trưởng triệu tập mọi người dự họp, nói về hợp đồng nhận thầu đất đai, nhà mấy người Phong Ánh Nguyệt tất nhiên sẽ ký tên.

Được chia đất đai và núi rừng mà nhà họ nên có.

Đêm nay, rất nhiều nhà đều ngủ không ngon giấc, bởi vì sau này việc mà họ làm đều là làm vì bản thân, lương thực thu hoạch được cũng là cho bản thân, đương nhiên, cũng phải nộp một phần thuế, nhưng như vậy cũng vẫn dễ chịu hơn làm việc cho nhà nước! *

Mà bởi vì sau khi có ruộng, những người lớn tuổi lại càng không muốn dùng sức lao động của mình ra ngoài làm việc. Nên họ thu dọn ruộng đất của nhà mình trước, đến lúc nông nhàn lại đi ra ngoài cũng chưa muộn.

Anh họ cả và Đường Văn Cường cũng không có ý định đi chơi sau đầu xuân. Bọn họ cày bừa vụ xuân trước, sau đó mới nói đến công việc.

Chương Nam Tuyền thì ngược lại, cậu ấy định ở nhà một mình. Đường Văn Tuệ là nữ đầu bếp, nếu sau năm mới mà cô ấy không đi thì bên kia chắc chắn sẽ tìm người khác. Nếu công việc này bị mất, vậy là mất nhiều hơn được.

Cha Chương và mọi người không có ý kiến đối với việc này. Chương Thục Phân thì muốn cùng với Dương Thân Lâm sau khi cày bừa xong vụ xuân, hai vợ chồng sẽ cùng ra ngoài làm việc.

Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh nghe tai này ra tai kia. Khi về đến nhà, hai người nói với cha Đường và những người khác rằng họ cảm thấy việc cày bừa vụ xuân trước, sau đó mới ra ngoài tìm việc là đúng đắn.

Người nông dân đương nhiên quan tâm đến đồng ruộng và lương thực, như người xưa nói, có lương thực trong nhà không lo bị đói.

Năm mới trôi qua rất vui vẻ, Đường Văn Sinh đi mua pháo treo. Trước bữa tối giao thừa, những chiếc pháo treo do ba gia đình mua lần lượt đặt bên nhau. Tiếng của pháo treo vang vọng trong khe núi khiến người ta đau tai.

Yêu Muội nhát gan cùng với Lỗi Tử không hiểu chuyện khóc lớn.

Xuân Phân và A Tráng đưa bọn chúng đến phòng bếp, bịt lỗ tai lại dỗ dành, cho đến khi đốt xong pháo mới buông tay ra.

Sau khi pháo được đốt xong, thứ rơi trên mặt đất ngoài mấy mảnh giấy còn có pháo điếc rơi dưới đất. Bọn trẻ con rất thích nhặt lên, sau đó lại lấy que diêm đốt lên, chạy thật xa chờ chờ pháo phát nổ ra tiếng.

Tuy nhiên, từ trước đến nay bác cả Đường vẫn luôn cẩn thận, gọi mấy đứa trẻ đến và căn dặn chúng tuyệt đối không chơi trò này. Lỡ bất thình lình nổ lên, coi như là xong đời.

Kết quả quay đầu lại liền thấy cha của A Tráng cùng với Đường Văn Cường, còn có anh hai Đường đang ở nơi đốt pháo tìm pháo điếc bốn phía. Bác cả Đường tức giận lấy cây gậy dựa ở tường lao tới.

Cho mỗi người một gậy, đánh làm cho bọn họ hét lên.

Phong Ánh Nguyệt bật cười, còn Đường Văn Sinh ở bên cạnh lớn tiếng nói: “Bác cả, anh hai vẫn còn một cây pháo điếc trong túi!”

“Đường Văn Sinh!”

Anh hai Đường hốt hoảng ném vật kia đi. Sau đó đứng từ xa chỉ vào Đường Văn Sinh mắng mỏ.

Chọc đến cha Đường cũng cầm lấy chổi xông tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play