Sau Khi Ly Hôn Chồng Trước Mỗi Ngày Đều Chú Ý Đến Tôi

Chương 5: Tại sao lại là anh?


2 tháng


Nhận được sự đồng ý từ Tô Cẩn, Cố Thiếu Đình trong lòng vui vẻ, hắn công khai ôm eo nhỏ của cậu, dạy cậu những động tác cơ bản.

Chàng trai trẻ không còn lựa chọn nào khác, đành phải tự chơi một mình. 

Cố Thiếu Đình quả thực rất kiên nhẫn trong việc dạy dỗ Tô Cẩn, thân thể rắn rỏi của hắn vây chặt lấy cậu từ phía sau.

Tại sao lúc trước hắn không cảm nhận được cơ thể mảnh khảnh của người này? Bây giờ đây, cả người Tô Cẩn thoang thoảng tin tức tố hương hạt dẻ ngọt ngào, tựa như chất độc kích tình cám dỗ hắn. Cố Thiếu Đình liền dại người, hắn nhớ tới lúc cùng Tô Cẩn ý loạn tình mê, cả cơ thể cậu xụi lơ trong tay hắn, eo nhỏ lại rất nhạy cảm thành ra hắn rất thích bắt nạt eo của cậu, để lại vài dấu vết ám muội.

Chỉ mới tưởng tưởng thôi mà hô hấp của hắn trở nên rối loạn, Cố Thiếu Đình như bị điện giật mà buông tay Tô Cẩn.

Tô Cẩn còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, liền hỏi người đang ôm chặt mình từ phía sau: “Anh đã dạy xong chưa?”

“Xong rồi, về cơ bản mọi thứ chỉ có như vậy.”

Cố Thiếu Đình tự nhủ, nếu tiếp tục ôm chặt Tô Cẩn, hắn nhất định là tự tra tấn bản thân đến chết!

Tô Cẩn nghe vậy thì bỏ mặc hắn, đem theo ván lướt sóng, hùng hồn bước xuống biển.

Cố Thiếu Đình đi tìm một góc để bản thân bình tĩnh lại. Cảm xúc của hắn lúc này rất hỗn loạn, lên lên xuống xuống, hệt như kẻ mắc chứng tâm thần phân liệt. Chỉ là hắn chưa kịp định hình, khắp nơi vang lên tiếng hô kinh hãi, hình như có người vừa chết đuối!

Hắn vội vàng đứng dậy, đảo mắt tìm Tô Cẩn, nhưng cả bãi biển xinh đẹp này không có bóng dáng của cậu!

Chẳng lẽ Tô Cẩn rơi xuống nước? !

Cố Thiếu Đình không thèm nghĩ ngợi, vội vã lao xuống biển. Hắn lúc này hoảng loạn nghĩ , nếu Tô Cẩn xảy ra chuyện gì, cả đời này hắn sống không nổi.

Vừa lao xuống biển, Cố Thiếu Đình đã nhìn thấy Tô Cẩn đang vùng vẫy cách đó không xa.

Là cậu ấy! Cố Thiếu Đình dùng hết sức bình sinh bơi tới, ôm lấy Tô Cẩn. Lúc này, lực lượng cứu hộ cũng đến, phối hợp với hắn đưa Tô Cẩn trở lại bờ.

"Tiểu Cẩn! Tiểu Cẩn!” Cố Thiếu Đình liên tục gọi tên Tô Cẩn trong hốt hoảng , mặc kệ có bị cậu phát hiện ra hay không.

Lúc này, chàng trai trẻ cũng chạy tới, cả người ướt sũng, thấp thỏm hỏi: “Hai người quen nhau sao?”

Cố Thiếu Đình không thèm để chàng trai kia vào mắt, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Tô Cẩn. Chẳng mấy chốc, Tô Cẩn đã nôn ra toàn bộ nước biển mà cậu bất đắc dĩ nuốt phải, cùng với tiếng thở phào của mọi người xung quanh, cậu từ từ mở mắt tỉnh lại.

Cố Thiếu Đình thấy vậy mới hoàn toàn nhẹ nhõm, nhưng không đợi hắn tìm lí do gì để bảo biện, Tô Cẩn đã mắt chữ O, mồm chữ A: "Cố thiếu? Sao anh lại ở đây?”

Tô Cẩn cho rằng cậu uống nước biển nhiều quá thành ra hoa mắt nhìn thấy ảo giác, nếu không Cố Thiếu Đình đứng đực một cục là như thế nào???

Hình như chẳng phải ảo giác, cũng không phải một giấc mơ! Mọi thứ đều rất chân thật! Tô Cẩn có thể nghe rõ nhịp tim đập thình thịch nhức óc của bản thân.

Cố Thiếu Đình đứng hình mất mấy giây, hắn ngỡ ngàng nhận ra kính râm và khẩu trang đã bị sóng biển cuốn trôi…

Hiện tại, hắn vẫn đang mặc bộ quần áo sặc sỡ của "huấn luyện viên" lướt sóng…

Tô Cẩn cũng nhận ra điều bất thường, quần áo trên người Cố Thiếu Đình chẳng phải là bộ đồ mà người du khách bất cẩn ném đá buổi sáng và huấn luyện viên lướt ván buổi chiều đang mặc sao?!

Cố Thiếu Đình liền bỏ chạy chối chết.

Tô Cẩn vô cùng bối rối. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

Chàng trai trẻ thấy cậu đã tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Vừa nãy cậu dọa chết tôi rồi! May mà lúc đó tên huấn luyện viên điên cuồng lao xuống biển cứu cậu! Hai người quen nhau sao?”

Hỏi, đi lướt sóng không may đuối nước được chồng cũ vớt lên là tình huống gì?

Trả lời, là tình huống dùng cả xô hứng máu chó cũng không hết!

Tô Cẩn cảm thấy rất hoang đường, chuyện này xảy ra còn khó hơn ăn mì bằng mũi đó!

Bên kia Cố Thiếu Đình trở về phòng, tắm rửa, quấn khăn, ngồi ở bên giường.

Hắn cười tự giễu, rốt cuộc mình đang làm cái quái gì vậy? Hắn và Tô Cẩn đã ly hôn, không còn quan hệ gì nữa, ánh trăng sáng Bạch Mộc cũng đã quay lại... Nhưng vừa rồi hắn biết được, nếu Tô Cẩn không may chết đuối, hắn thật sự sẽ mất đi cậu!

Cố Thiếu Đình không thể tưởng tượng được bản thân sẽ điên cuồng thế nào  nếu có chuyện gì xảy ra với Tô Cẩn…

Buổi tối, ở một nhà hàng lộ thiên trên bãi biển.

Để cảm ơn chàng trai trẻ hôm nay đã đồng hành cùng cậu, Tô Cẩn chủ động mời chàng trai đến đây ăn tối.

Cách đó không xa, Cố Thiếu Đình lại lởn vởn như vong hồn bất tán.

Hắn nhìn thấy Tô Cẩn và chàng trai đang ngồi đối diện với nhau. Trên bàn có vài ngọn nến mang cảm xúc len lỏi với làn gió đêm bên bờ biển, toàn bộ sự việc trông giống như một buổi hẹn hò.

Đáy lòng Cố Thiếu Đình dâng lên sự chua chát!

Im lặng quan sát một hồi, Cố Thiếu Đình hùng hổ bước đến bàn của Tô Cẩn, nhưng lần này hắn không thèm che giấu gì nữa.

Cố Thiếu Đình vừa đi tới, Tô Cẩn liền cảm giác được một luồng không khí áp bức mãnh liệt, cậu ngẩng đầu nhìn người đứng bên cạnh, không biết đối phương muốn bày trò.  

“ Trước hết...”

"Em đã hứa sẽ không bỏ rơi tôi và các con của chúng ta!" Cố Thiếu Đình ngắt lời Tô Cẩn, giọng nói nghẹn ngào lại nức nở.

Hả? Các con !?  bỏ rơi?!  Tô Cẩn ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy ?

Cố Thiếu Đình nắm chặt cánh tay của Tô Cẩn, tiếp tục diễn vở thiếu phụ đáng thương bị tra nam lừa gạt: "Tôi biết bản thân đã có chút lớn tuổi, không giống những cậu thanh niên, nhưng em hãy nghĩ đến con của chúng ta! Em vui chơi ở bên ngoài, tôi không quản, tôi sẽ tiếp tục đối xử tốt với em. Nhưng xin em đừng bỏ rơi cha con tôi, đừng bỏ rơi tôi...”

"Trước hết, Cố thiếu à…”

Cố Thiếu Đình càng diễn càng hăng.

"Tôi biết mình vô dụng, cũng biết tôi còn chưa đủ quan tâm đến em! Tôi thực sự biết sai rồi! Xin em đừng bỏ rơi tôi và hai đứa trẻ đáng yêu của chúng ta! Em biết đấy, con của chúng ta chỉ vừa mới chào đời!"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play