Sau trưa, hai người trở về nhà trọ.
Chị Lâm cũng không lãng phí ngày nắng, buổi chiều chị rải ớt khô và ngô ở khoảng trống ngoài cửa và sân sau, xen lẫn vài quả bí đỏ trắng cam tạo thành hình bông hoa.
Ngô Ngu chụp tấm ảnh, xách túi đi vào trong.
Chị Lâm đang lau bàn cũng dừng tay, ngẩng đầu: “Hai đứa về rồi?”
Ngô Ngu không có tâm trạng, hờ hững vâng dạ.
Định bước qua người chị lên lầu, cô bỗng nhớ ra điều gì, lùi lại hai bước, suýt nữa đụng phải Quý Thời Thu phía sau.
Anh đỡ vai cô, kéo ra khoảng cách rồi nhanh chóng buông tay.
Chị Lâm nhìn thấy, phì cười rõ vui.
Ngô Ngu không quay đầu, liếc chị: “Hỏi chị chút, từ đây lên núi thế nào?”
Chị ngạc nhiên: “Hai em muốn lên núi?”
Cô đáp: “Vâng.”
Chị Lâm xoay người, mở cửa sổ rèm cạnh tủ ăn, chỉ ra ngoài: “Sau cánh đồng này có một con sông, trên sông có một cây cầu ba lỗ. Qua đó rồi rẽ trái và đi thẳng sẽ thấy đường lên núi.”
Ngô Ngu cũng nhìn ra xa: “Ngắm mặt trời mọc ở đâu đẹp nhất?”
Chị Lâm: “Đương nhiên là đỉnh núi rồi.”
Cô ra vẻ đăm chiêu gật đầu.
Chị nhiệt tình dặn dò: “Liên Sơn không phải danh lam thắng cảnh mà là một ngọn núi hoang sơ. Đường do dân làng tùy tiện trải lót, gạch đá gập ghềnh, đi lại khó khăn.” Chị đề nghị: “Hai em nên ngồi xe đến thắng cảnh, đi không đặng còn có cáp treo.”
Ngô Ngu nói: “Đâu đâu cũng là người, không muốn đi.”
Chị Lâm nhíu mày: “Chẳng lẽ hai đứa muốn đêm hôm lên núi để đón bình minh? Nguy hiểm lắm, núi không ai ở, chỉ mùa hè mới có ít người vào hái linh chi.”
Cô hờ hững: “Chị đừng quan tâm nữa.” Dứt lời xoay người lên lầu.
Chị Lâm tóm chặt cánh tay Quý Thời Thu: “Em khuyên con bé đi. Danh thắng dù sao cũng có khách sạn, cô cậu đi vào ban đêm, tắt lửa tối đèn phải ở đâu?”
Anh mím môi không lên tiếng, cũng theo sau cô.
Vào phòng, cô gái đã cởi áo khoác, nằm phịch xuống giường nhắm mắt dưỡng thần.
Quý Thời Thu đi tới bên giường, “Cô định đi vào buổi tối?”
“Bằng không?” Cô mấp máy môi, không thèm mở mắt.
Anh hỏi: “Tốimai?”
“Cậu còn muốn tối nay chắc?” Ngô Ngu ngáp một cái: “Cò kè mặc cả cũng phải có chút lương tâm.”
Quý Thời Thu đảo mắt nhìn chân tay gầy gò của cô, cuối cùng dừng ở chiếc cổ trắng nõn không kém: “Cô có thể không đi.”
Ngô Ngu khẽ nhấc mí mắt: “Thế nào, cậu sợ ư?”
Quý Thời Thu hỏi: “Sợ cái gì?”
Cô nói: “Sợ cậu một đi không trở về.”
Quý Thời Thu lặng thing ngồi xuống.
Trong phòng mở cửa sổ, ngoài tường có ghế tre bập bênh trong gió núi.
“Quý Thời Thu.” Ngô Ngu nghiêng người, một tay chống đầu, tay kia ngoéo một cái: “Lên đây.”
Chàng trai ghé mắt, không nhúc nhích.
Cô nói: “Lên giường. Cậu đã hứa với tôi.”
Quý Thời Thu cởi mũ đặt ở bàn, cởi giày lên giường.
Ngô Ngu ôm anh không cần nghĩ ngợi, hô hấp của Quý Thời Thu dần nặng nề hơn. Làn da người phụ nữ mềm mát nhưng hơi thở lại ấm áp, trên cổ thoang thoảng một mùi hương rất nhẹ, giống như nguyệt quế khô, hoa tàn hương chưa tan. Cô hút thuốc lá nhưng mùi thuốc không hề lấn át, ngược lại còn hòa quyện với hương thơm kia, có chút đắng chát.
“Sao cậu căng thẳng vậy…” Tay cô luồn qua nách anh, vịn bả vai anh và ghì chặt: “Rắn chắc thế này…”
Cô khẽ hít thở.
“Không nỡ buông ra, còn ngủ sao được…”
Quý Thời Thu không nhịn được nữa, anh khép tay lại, ôm chặt cô, ngăn hơi thở cô phả vào mặt mình.
Miệng và mũi Ngô Ngu bị chặn, tay rút về, đẩy ngực anh rất nhiều lần.
Anh lù lù bất động.
Cô cắn môi, tay dò xuống.
Quý Thời Thu tức khắc nín thinh.
Cổ tay người phụ nữ gầy như búp măng, lặng lẽ luồn vào cạp quần chun, cuối cùng cô giật mình, cảm giác va phải một tảng đá.
Quý Thời Thu nhíu mày, cả khuôn mặt đỏ bừng lên. Anh vô thức cảm thấy mình nên rút lui, nên tránh xa nhưng anh không thể phản kháng hay cự tuyệt. Cô quanh quẩn bên một hố đen, còn anh thì rơi xuống mất kiểm soát.
Ngô Ngu hứng thú quan sát phản ứng trên mặt anh.
“Cậu tự làm bao giờ chưa?” Cô hỏi.
Quý Thời Thu cúi đầu chặn miệng cô.
Vẫn là nụ hôn trúc trắc và hung hãn, mút lấy môi cô như muốn nghiền nát hai cánh hoa, giống như anh nếu không làm vậy sẽ chẳng có cách nào giải phóng, xoa dịu những khó chịu cùng cực và thoải mái tột độ kia.
Khi cảm giác đắm chìm ập đến, mùi máu tanh đã tràn ngập môi răng của họ.
Quý Thời Thu buông cô ra, thở gấp.
Ngô Ngu nhìn thẳng khuôn mặt nóng bỏng của anh, anh bèn tránh đi.
Cô cười nhẹ, giơ bàn tay ướt dề lau vào vạt áo trước của anh, một, hai, rất nhiều lần, trước sau trái phải, cho đến khi tất cả sạch sẽ.
Giống như một sự tra tấn nghẹt thở.
Tim anh đập nhanh đến nỗi loạn nhịp.
Tắm xong, Ngô Ngu đổi chiếc áo mùa thu dài tay, vải hơi mỏng, màu xám như núi.
Có vẻ cô không quen mặc nội y mà thích khoe ‘sóng lớn cuồn cuộn’ ra ngoài, chẳng coi ai ra gì.
Quý Thời Thu trở mình, tránh xa tầm nhìn khỏi người cô.
Ngô Ngu về giường, tay cầm di động không xa một phút.
Cô ngồi quỳ phía sau anh, một ngón tay chọc xương sống của anh.
“Quay sang đây.”
Quý Thời Thu nghiêng về, cô thuận thế nằm xuống, đặt di động ở giữa họ.
Tín vật của hai người lẳng lặng nằm đó.
Quý Thời Thu cụp mi liếc nó, hồi lâu chưa rời.
Ngô Ngu gạt sợi tóc dính ở chóp mũi, gọi anh: “Quý Thời Thu.”
Chàng trai nhìn lại.
“Lấy danh nghĩa mẹ cậu trả lời, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“…”
Quý Thời Thu nói: “Mười chín.”
“Nghe giả lắm.”
“Thật.”
“Còn đi học không?”
Anh ngập ngừng: “Không.”
“Vì sao?”
“Chẳng sao cả.”
Ngô Ngu định hỏi tiếp, Quý Thời Thu đã mở miệng: “Còn cô.”
Cô lơ đãng xoa móng tay: “Tôi cái gì?”
Này chỗ đỏ tươi như quả mọng, nhẹ nhàng ướt át, nghĩ đến mới vừa rồi như chân Tự Huyễn một màn, Quý Thời Thu yết hầu rất nhỏ phát nhanh.
Nơi ấy đỏ tươi như quả mọng, no đủ ướt át, nghĩ đến cảnh tượng vừa hư vừa thực ban nãy, yết hầu anh hơi nghẹn.
Anh nghiêm mặt: “Đừng chỉ hỏi tôi.”
“Hừm.” Ngô Ngu nhếch mày, chăm chú nhìn anh:”Tò mò về tôi hả?”
Quý Thời Thu nhấp môi.
Yên tĩnh hiếm có.
“Thu.” Biệt danh mới kỳ lạ của người phụ nữ đã thu hút sự chú ý của anh: “Có phải cậu rất muốn… Thừa dịp tôi ngủ trộm ảnh bỏ trốn không?”
Cô vừa nói cười, đồng thời cầm di động nhét vào khe ngực.
Yết hầu Quý Thời Thu trượt xuống, thốt ra câu mắng đầu tiên giống tiếng người: “Thần kinh.”
*
Ngày kế, bọn họ đều cùng giường chung gối.
Trước khi ngủ, Ngô Ngu như thường lệ yêu cầu Quý Thời Thu ôm mình; anh nghe theo, song ngăn cách vẫn chưa tan biến.
Điều này vô cùng mãnh liệt trong cảm nhận của Quý Thời Thu. Thân hình, khuôn mặt và đôi mắt của người phụ nữ không mấy khác biệt, rõ ràng muốn dán vào anh, khao khát hơi ấm cơ thể, nhưng vẫn có chút lạnh lẽo mong manh không thể ăn mòn hay hòa tan. Thứ chôn dưới ngực trái của cô dường như không phải trái tim đang đập mà là một tinh thể băng im lìm.
Chỉ cần hơi dùng sức cũng có thể bị đâm xuyên qua lòng bàn tay.
Ban ngày hết sức rảnh rỗi, hai người bị chị Lâm gọi ra đồng.
Quý Thời Thu hỗ trợ giữa sóng lúa, Ngô Ngu đứng trên bờ, khoanh tay bàng quan y như địa chủ giám sát vợ bé.
Váy trắng của cô phấp phới như một mảnh giấy vụn nhàu nhĩ bị gió cuốn bay.
Thỉnh thoảng đứng dậy nhìn từ xa, anh sẽ cảm thấy không có gì đáng ngạc nhiên nếu lần tới ngước mắt sẽ thấy cô bay đi.
Nhưng cả một buổi chiều, cô vẫn đứng tại chỗ.
Đứng mệt liền vẫy tay gọi tên Quý Thời Thu, muốn anh cởi quần áo cho mình.
Anh nhíu mày, cho rằng bản thân nghe lầm bèn nghiêng đầu xác nhận.
“Tới đây…” Cô bắc loa trước miệng hòng khuếch đại âm lượng.
Quý Thời Thu lại gần, dừng trước mặt cô: “Muốn quần áo làm gì?”
Anh ở dưới ruộng, cô ở trên bờ, khoảng cách chiều cao giữa hai người lúc này cũng được thu hẹp, cô gần như có thể nhìn thẳng vào anh: “Tôi đứng không nổi, trên đất bẩn, làm đệm lót.”
Quý Thời Thu lập tức cởi áo ném vào tay cô, mình trần về chỗ.
Chị Lâm, người theo dõi toàn bộ quá trình, vui ơi là vui.
Chạng vạng, chị mỉm cười đứng bếp, nói bữa tối nay không phải trả tiền, chị mời khách.
Người phụ nữ đổ thịt gà chặt miếng vào nồi sắt, dầu bắn tung tóe, mùi thơm cay nồng dậy khắp nhà khiến lũ chó hàng xóm lẻn tới cửa ngó trộm.
Ngô Ngu và Quý Thời Thu ngồi đối diện nhau trên bàn ăn.
Cô lướt di động, thỉnh thoảng gõ hai lần, hết sức chuyên chú.
Còn anh lại xem chó.
Đại Hoàng trông vụng về và hơi nghịch ngợm, nó cố gắng lại gần phòng bếp, khi người ta nhìn vào thì lập tức bất động, khi người ta cúi đầu thì nó nhón chân, có thể nhích thêm bao nhiêu bước cũng được.
Quý Thời Thu cùng nó chơi một, hai, ba, dừng, sau vài lần, anh bất giác toét miệng.
“Cậu cười à?”
Giọng cô gái từ bên cạnh truyền đến.
Anh chợt cụp mắt, không trêu chó nữa.
Đại Hoàng nhân cơ hội lao vào bếp, đổi lấy tiếng hét ầm ĩ của chị Lâm.
Ngô Ngu không nói nữa, tắt máy, lật ra đằng sau ngắm nhìn cậu bé mỉm cười rạng rỡ.
Họ có nụ cười y hệt nhau.
Tựa vầng trăng lưỡi liềm trong trẻo, dẫu giây tiếp theo sẽ bị mây mù che khuất.