Hoài Bé Con Nhân Vật Phản Diện Trọng Sinh

Chương 6: Nhật ký


3 tháng

trướctiếp

Thu Vận Vi sợ hãi, bản thân mình va chạm như thế nào thì cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại trong bụng còn có nhóc con.

Nhưng cô lại không té xuống mặt đất, thời điểm nghìn cân treo sợi tóc cô được ai đó đỡ lên.

Không phải người lỗ mãng vừa nãy đụng vào cô, người kia đã vội vàng chạy mất, người hiện tại ôm lấy Thu Vận Vi rất cẩn trọng, cho dù cân nặng của cô đã tăng lên rất nhiều, nhưng cánh tay người này vẫn giữ rất chắc.

Nhưng còn chưa đợi Thu Vận Vi lấy lại bình tĩnh, nói câu cảm ơn người kia đã buông cô ra  trong miệng nói:  “Đỡ lấy cô ấy.” sau đó liền chạy như bay về phía trước, tốc độ hệt như một con báo, Thu Vận Vi chỉ thấy được một góc quân trang.

Thu Vận Vi đoán đây là cô xui xẻo đụng phải người đang thi hành nhiệm vụ, cũng may không gây ra hậu quả nghiêm trọng, cô không dám nghĩ nếu va chạm mạnh như vậy xuống mặt đất sẽ như thế nào, ngẫm lại liền thấy sợ.

Nhưng hiện tại cũng không ổn, Thu Vận Vi nói với chàng trai đã đỡ lấy cô: “ Tôi cảm thấy không ổn, tôi muốn đến bệnh viện.”

Thanh niên mặc quân trang đỡ lấy Thu Vận Vi, một thai phụ bụng đã lớn như lâm đại địch: “ Được, được, cô có cảm thấy chỗ nào không thoải mái? Cô có thể đứng lên không? Có thể đi không? Tôi đã gọi xe rồi, sẽ mau chóng đến đây.”

Bụng đau, chân cũng đau, hẳn là mới nãy chân bị va vào, nếu Thu Vận Vi không phải thai phụ, chàng trai mặc quân trang này sẽ nhấc chân cô lên kiểm tra ngay tại đây, nhưng hiện tại hắn không dám.

Đến bệnh viện lăn lộn một hồi, cuối cùng bác sĩ đưa ra kết luận Thu Vận Vi phải ở lại bệnh viện vài hôm,nhưng khi nghĩ đến mấy cái cây “kiều quý” trong nhà kia, cô không thể không về nhà.

Thật là khó quá.

Thu Vận Vi nói lời cảm ơn với thanh niên mặc quân trang xong, thì khuyên anh ấy tiếp tục làm việc cần làm đi, không cần quá lo lắng cho cô đâu, vừa rồi thấy bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ, cô cũng không muốn làm chậm trễ việc của người khác.

Người thanh niên mặc quân trang này chính là Tất Sơn, hắn kiểm tra tinh não vài lần thì biết rằng bên kia đã thành công hoàn thành nhiệm vụ, khẽ cười một chút, sau đó nhìn vào người đang đi lại khó khăn là Thu Vận Vi nói: “Vẫn nên là tôi đưa cô về.”

Thu Vận Vi thực lòng cực kỳ cảm tạ họ, nhưng trừ nói cảm ơn ra cô cũng không thể làm được gì khác, muốn đem trái cây ra chiêu đãi người ta nhưng nơi này lại không thể làm như vậy được.

 

Lần đầu tiên trong nhà có khách tới, cũng chỉ có thể ra bưng một ly nước, cái này khiến cho Thu Vận Vi cảm thấy thật ngượng ngùng, Tất Sơn nhìn bụng Thu Vận Vi lo sợ, vội vàng đỡ Thu Vận Vi ngồi xuống, “Tôi có thể tự mình làm được.”.

Có người đến đón Tất Sơn, chính là thủ lĩnh của bọn họ, anh ta tới đón người liền rời đi ngay, thủ lĩnh của Tất Sơn là một người rất có uy lực, mang theo một cảm giác lạnh lẽo khó gần, ánh mắt đầu tiên phải chú ý đến chính là khí chất của người này, như một thanh kiếm sắc nhọn.

Nhưng cẩn thận xem lại sẽ phát hiện người này có tướng mạo cực kỳ anh tuấn, mũi cao thẳng, mày kiếm mắt sáng, hai chân thon dài.

Tuy rằng người này có khí thế khiếp người, nhưng để lại cho Thu Vận Vi ấn tượng rất tốt, cũng không sợ người nọ, có lẽ bởi vì trên người anh ta mặc quân phục.

Trước kia cô đối với những người mặc loại trang phục này đều có hảo cảm cùng tín nhiệm, tuy rằng quân phục này khác với quân phục ở kiếp trước của cô, nhưng cô vẫn là có hảo cảm với người mặc quân phục.

Như hiện tại nếu đổi thành hai người đàn ông xa lạ khác ở trong nhà cô, Thu Vận Vi sẽ mang lòng phòng bị không như bây giờ, huống hồ người này còn đỡ lấy cô khi cô sắp ngã.

Nghĩ đến đây, Thu Vận Vi liền nói lời cảm ơn với người này.

Tầm mắt Lê Trạch nhanh chóng đảo qua bụng Thu Vận Vi: “Không cần đâu, lúc ấy đã làm phiền rồi, xin lỗi.”

 Trong miệng thì nói xin lỗi, nhưng âm điệu lại ngang ngạnh, nhưng Thu Vận Vi không ngại nên vội nói: “Không, không, các anh không đâm vào tôi, tôi lại không xảy ra vấn đề gì, hôm nay còn làm phiền các anh nhiều như vậy.”

Lê Trạch gật đầu.

Bọn họ cũng không có ngồi lâu ý tại đây, nhưng khi Tất Sơn rời đi lại do dự hỏi : “Ba của đứa bé không có ở nhà sao?”

Bằng nhãn lực của hắn lại không phát hiện dấu vết sinh hoạt của người thứ hai trong nhà, mà thai phụ như Thu Vận Vi là người luôn khiến người khác không yên tâm.

Nghe thấy lời nói lỗ mãng quá phận này của Tất Sơn, Lê Trạch cau mày, nhưng trên mặt lại không biểu hiện bất kì cảm xúc nào, Thu Vận Vi bình tĩnh thản nhiên nói: “Ba của đứa bé ngoài ý muốn qua đời rồi.”

Đây là lý do duy nhất cô thoái thác với bên ngoài.

Trên mặt Tất Sơn lập tức thể hiện ý xin lỗi: “ Cô có thể ghi lại thông tin liên lạc của tôi, có việc gì yêu cầu cần sự hỗ trợ có thể tìm đến tôi, thời gian này tôi đang nghỉ ngơi đều có thể đến đây.”

 

Thấy đôi mắt long lanh của Thu Vận Vi nhìn qua, hắn lập tức mặt đỏ: “Tôi, tôi không có ý gì khác đâu.”

Thu Vận Vi cười cười đánh gãy sự xấu hổ của Tất Sơn: “Được, cảm ơn anh.” Cô đương nhiên biết vị này thoạt nhìn thì thẹn thùng nhưng lại không có ý gì khác.

Khi Tất Sơn ra khỏi cửa nhà Thu Vận Vi tất cả thẹn thùng hoàn toàn biến mất, đừng nhìn hắn ở trước mặt Thu Vận Vi thì mang bộ dáng thẹn thẹn thùng thùng, nhưng thật sự hắn chính là binh sĩ thuộc binh đoàn mũi nhọn xông pha trong các trận đấu, bằng không hắn cũng không thể đi theo Lê Trạch được, chỉ là mỗi khi hắn đứng trước mặt con gái thì rất dễ thẹn thùng.

Sau khi Tất Sơn lên xe liền bắt đầu cùng Lê Trạch cảm khái: “ Cô gái kia còn rất trẻ, mới chỉ 20 tuổi, mà ba của đứa bé đã qua đời rồi, chỉ có một mình cô ấy cũng không dễ dàng gì.”

Đối với người tinh tế 20 tuổi còn rất nhỏ, tuy rằng có thể lãnh giấy kết hôn, nhưng rất ít ai sẽ kết hôn ở tuổi này.

Lê Trạch nghe Trạch Sơn cảm khái cũng không hé răng, chỉ nhớ tới hai mắt long lanh ngập nước của cô, đôi môi mỉm cười, cùng với thân thể mảnh khảnh nhưng lại vác theo một cái bụng lớn, một đôi mày kiếm lại hơi hạ xuống.

Nhưng Tất Sơn lại không nhìn thấy biểu tình biến hóa trên mặt hắn, hắn chỉ nhìn thấy thủ lĩnh của bọn họ bất động như núi, cứng rắn như đá, thủ lĩnh của bọn họ không phải là đối tượng tốt để nói chuyện phiếm, để anh ấy đi tác chiến cùng kẻ địch nhân còn tốt hơn,người này có thể mặt không đổi sắc, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, hết thảy suy nghĩ chỉ có quân địch và chiến hạm.

Khi bọn Lê Trạch đi rồi, Giản Phỉ vẫn luôn nghe động tĩnh bên ngoài mới dần thả lỏng, hắn không ngờ Thu Vận Vi lại không hề đề phòng người lạ, nhưng lần này nhóc Giản Phỉ không có cử động, hắn sợ Thu Vận Vi sẽ kinh động vì thai máy mà la lên.

Tuy Thu Vận Vi đi lại không thoải mái, nhưng ngày thứ hai vẫn kiên trì chăm sóc cây non cẩn thận, không dám lười biếng dù chỉ một chút.

 

Giản Phỉ có thể nghe ra Thu Vận Vi đang lăn lộn làm việc, đi đứng không tiện, mà không tự lượng sức mình, hắn lại nhíu mày.

“Hôm nay sẽ kể cho bảo bảo nghe về hành trình thám hiểm của hắc tông thú, trên hành tinh Sner có một con hắc tông thú cùng cỏ đuôi chồn là bạn tốt, có một ngày nọ cỏ đuôi chồn bị bệnh, chỉ có loài cá lớn phát ra ánh sáng năm màu sống trong chỗ sâu nhất trên biển Thiên La mới có thể cứu được cỏ đuôi chồn……”

 

Khi Thu Vận Vi kể chuyện rất ôn nhu, không nhanh không chậm, có loại cảm giác chấn an lòng người, khiến tâm tình cũng dịu xuống.

 

Giản Phỉ động tai, chuyện ấu trĩ như vậy lại được cô kể bằng giọng nói và biểu cảm phong phú, cũng không biết là kể cho hắn, hay là chính cô thích nghe, khi đọc đôi khi cô còn nở nụ cười, một quyển sách dành cho trẻ em lại khiến cho một người lớn như cô đắm chìm trong đó.

Chuyện cổ tích đều là gạt người, hắc tông thú cũng không phải thiện lương đáng yêu như trong sách viết, tuy rằng lông xù mềm mại nhưng ẩn sâu trong lớp lông ấy chính là hàm răng sắc nhọn, bắt nạt động vật yếu hơn nó.

Trong thanh âm ôn nhu ấy, hội nghị trưởng đại nhân dần dần chìm vào giấc ngủ, âm này này ru ngủ thật tốt.

Nghị hội trưởng đại nhân ngủ một giấc thật ngon, kiếp trước nhiều việc, đầu óc phải luôn là suy nghĩ không ngừng khi ngủ cũng phải cảnh giác, hiện tại bị nhốt trong hình dạng thai nhi, lại có cảm giác an giấc xưa nay hắn chưa từng trải qua.

Hai ngày này Thu Vận Vi hành động không tiện, nhưng cũng chỉ qua hai ngày, vết thương trên chân Thu Vận Vi đã khỏi, có lẽ vốn dĩ vết thương cũng nhẹ, lại có lẽ vì thuốc ở nơi này rất tốt. Đến nỗi dù có thông tin liên lạc của Tất Sơn, nhưng Thu Vận Vi chưa bao giờ làm phiền đến người ta.

Vết thương ở chân đã khỏi, tâm tình Thu Vận Vi cũng tốt lên không ít. Chỉ là, Thu Vận Vi sờ bụng, “Bảo bảo hai ngày nay sao lại không có động tĩnh vậy?”

Một chút động tĩnh cũng không có, khiến Thu Vận Vi có chút lo lắng, tuy rằng trong nhà có người máy kiểm tra, số liệu luôn là bình thường, nhưng Thu Vận Vi vẫn không yên tâm, một chút kinh nghiệm cô cũng không có, bên cạnh cũng không có ai có kinh nghiệm về chuyện này, tất cả điều này khiến cô lo lắng không biết thai nhi trong bụng có xảy ra chuyện gì không.

“Vẫn nên tranh thủ đến bệnh viện.” Thu Vận Vi cau mày nói.

Giản Phỉ nắm tay mình , muốn đem nắm tay nhỏ bé ấy duỗi ra phía trước, nhưng cũng chỉ di chuyển một chút, Thu Vận Vi vẫn chưa cảm nhận gì.

Giản Phỉ do dự, sau đó vươn người rồi thật cẩn thận mà trở mình, lần này cuối cũng khiến cho Thu Vận Vi cảm nhận được trong bụng có động tĩnh, đôi mắt liền cong lên.

Nhưng cô vẫn quyết định đến bệnh viện kiểm tra, Giản Phỉ còn nghe thấy Thu Vận Vi nói với hắn: “Bảo bảo là nhóc lười biếng.”

Muốn phản bác lại nhưng không có biện pháp Giản Phỉ chỉ có thể hừ trong lòng.

Đến bệnh viện kiểm tra đương nhiên là không phát hiện ra vấn đề gì, bác sĩ cũng từng thấy nhiều thai phụ lần đầu mang thai mang theo tâm trạng thấp thỏm như vậy nên trấn an thêm vài câu.

 Thu Vận Vi về đến nhà, đem ảnh chụp lần này của bảo bảo ra xem, “Có lẽ nên viết nhật kí cho nhóc con, để sau này khi nhóc trưởng thành cũng có cái gì để xem.”

Ảnh chụp thai nhi càng ngày càng rõ ràng, tay nhỏ hay chân nhỏ đều có thể nhìn ra, nhưng giới tính của nhóc lại bị tiến hành xử lý mờ.

Thời đại tinh tế tuy rằng không có hiện tượng trọng nam khinh nữ, trong các ngành sản xuất nữ tính cũng có rất nhiều, tổng thống Tinh Minh đương nhiệm, tả tướng đế quốc, còn có vị tham mưu trưởng Liên Bang tiếng tăm lừng lẫy kia đều là nữ, nhưng là tuy rằng không có hiện tượng trọng nam khinh nữ, nhưng tránh không được vài thai phụ hoặc là các ba ba muốn có chọn lựa giới tính thai nhi, cho nên giới tính thai nhi vẫn như cũ là không được tiết lộ trước.

Thu Vận Vi nói viết nhật ký cho nhóc con, liền thật sự bắt đầu viết, có đôi khi viết nhiều một chút, nhưng cũng có ngày chỉ viết vài câu câu.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp