Đến 7 giờ sáng, Tống Hân Diễm tỉnh lại, cảm giác cả người đều là mùi rượu.
Tối qua y say nên ngủ như chết, xoay người lại nhìn thấy Tần Mộ Lang đang ngủ bên cạnh, góc nghiêng của người đàn ông này còn đẹp hơn cả chính diện.
Tống Hân Diễm vươn ngón tay ấn nhẹ lên đôi môi mỏng, lúc người này cười lên luôn vô ý để lộ sức quyến rũ của người trưởng thành, bảo sao Liễu Trạch Vũ muốn quay đầu ăn cỏ cũ.
Người đàn ông tốt như vậy, y sẽ không nhường đâu.
Nhìn chằm chằm góc nghiêng của Tần Mộ Lang suốt mười phút, đến khi cảm thấy cổ họng khát khô, Tống Hân Diễm mới lưu luyến chui ra khỏi ổ chăn đi uống nước, thuận tiện tắm rửa thay quần áo, lau khô tóc xong lại bò lên giường ngủ nướng.
Động tĩnh hơi lớn, Tần Mộ Lang bị y đánh thức, mơ màng ôm lấy Tống Hân Diễm tươi mát do vừa tắm xong, một chân gác lên hai chân y, một tay quấn quanh eo y, dụi mặt vào cổ y hít lấy hít để.
"Ưm, thơm quá." Giọng ngái ngủ hỏi Tống Hân Diễm: "Mấy giờ rồi?"
Tống Hân Diễm nghiêng đầu hôn trán hắn: "7 giờ, anh có thể ngủ tiếp."
"Ừm." Suốt đêm qua hắn cứ lo Tống Hân Diễm sẽ nôn rồi cảm thấy khó chịu, vì thế hơn nửa đêm mới ngủ được, đúng thật là giờ vẫn hơi mơ màng. Hắn tìm một vị trí thích hợp trên vai Tống Hân Diễm, nhắm mắt ngủ tiếp.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT