Đại thẩm thấy từ chối không được, cũng đành phải nhận lấy, sau khi đưa tiền liền nói lời cảm ơn với Tô Mộc Lam, xách theo đồ vật cảm thấy thỏa mãn rời đi. 
Trên chợ nhanh chóng khôi phục sự bình tĩnh, âm thanh rao hàng liên tiếp vang lên, mọi người cũng đều đi tìm kiếm những gì họ cần mua, hoặc là có thể hay không bán đi đồ vật của bản thân. 
“Cho ta hai lạng cơm cháy.” 
“Cho ta một gáo bỏng ngô…” 
“Việc buôn bán tại quầy hàng của Tô Mộc Lam cũng đã khôi phục như thường lệ, thậm chí bởi vì trò cười vừa xảy ra, so với lúc trước còn càng nổi tiếng hơn. 
Dù sao cũng là quầy hàng có thể làm cho người khác ghen tỵ tới mức gây sự muốn đuổi đi, những thứ bán ở đây khẳng định là đặc biệt ăn ngon. 
Cũng bởi vì lý do này, đồ ăn hôm nay còn bán nhanh hơn một chút so với ngày thường, mấy giỏ tre đều đã thấy đáy, chỉ còn lại lẻ tẻ vài chiếc. 
“Còn bán bỏng ngô và cơm cháy nữa không?” Ngô Trác Viễn thở hồng hộc, vừa vươn tay lau mồ hôi trên trán do chạy vội vàng vừa hỏi. 
“Còn thì vẫn còn nhưng mà cũng không nhiều.” Tô Mộc Lam áy náy trả lời: “Cơm cháy còn lại chắc cũng chỉ còn một lạng, nhưng là còn thừa cuối cùng nên là có chút nát vụn, bỏng ngô cũng chỉ còn nửa gáo, còn bánh tai mèo thì ước chừng còn khoảng bốn lạng.” 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play