Nghe rõ Trương thị này khí thế hung hăng đến cảnh cáo, mục đích giống như không phải là bảo vệ cho tỷ đệ bốn người bọn chúng, ngược lại là mang theo chút ý tứ xúi giục.
“Chắc là vậy.” Bạch Thủy Liễu nhẹ gật đầu, đồng thời cũng thở dài.
Lúc trước, Trương thị đối xử với bốn tỷ muội bọn họ cũng không hiền lành, lại thường xuyên có thể từ trong miệng nàng ta nghe được lời chỉ trích Tô Mộc Lam, Bạch Thủy Liễu đều yên lặng dán lên cho Trương thị nhãn hiệu người tốt.
Hiện tại xem ra hình như không phải có chuyện như vậy.
“Đừng nói chuyện, mau chóng làm việc đi, để nương nghe chúng ta ở đây nói chuyện phiếm, xem chừng sẽ nổi giận.” Bạch Thủy Liễu len lén liếc nhìn Tô Mộc Lam đã bỏ lại hai người bọn họ ở rất xa, nhỏ giọng nhắc nhở.
Mặc dù buổi trưa hôm nay, Tô Mộc Lam cho bọn họ ăn một bữa cơm no, nhưng đây dù sao chỉ là lần này, ngẫm lại dáng vẻ độc ác lúc trước không phải đánh thì mắng, Bạch Thủy Liễu cảm thấy vẫn cẩn thận một chút cho thỏa đáng, miễn cho đến lúc đó người bị đánh bị phạt vẫn là bọn họ.
Nhất là lúc này, vừa mới cùng Trương thị ầm ĩ một trận, Tô Mộc Lam khẳng định trong lòng đang nổi lửa, sơ ý một chút, nói không chừng lại một trận roi liễu.
Nói với Bạch Lập Hạ xong, Bạch Thủy Liễu vẫn có chút không yên lòng, lại căn dặn Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu, “Các ngươi cũng đều nhớ kỹ chút, nói chuyện ít, làm việc nhiều.”
Tỷ đệ ba người hiểu rõ ý của Bạch Thủy Liễu, vội vàng nhẹ gật đầu, tiếp đó ra sức nhổ cỏ.
Bốn mẫu đất trồng bắp, nhổ cỏ cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù Tô Mộc Lam dẫn bốn đứa bé từ sau buổi trưa ăn cơm xong làm đến khi mặt trời lặn về tây, trong lúc đó chỉ nghỉ ngơi một chút, uống miếng nước mà thôi thì cũng chỉ nhổ được ba mẫu cỏ.
Cỏ dại quá nhiều, hơn nữa sức sống của chúng đều cực kì dai dẳng, tuyệt đối không thể tùy ý ném ở trong đất, nếu không thì sẽ rất nhanh mọc rễ, tràn lan một mảng lớn, chỉ có thể bỏ cỏ đã nhổ vào một cái sọt chuyển đến hai đầu bờ ruộng, cũng làm trễ nải hiệu suất làm việc.
Nhưng mà nếu là làm việc nhà nông, ăn một miếng cũng không mập lên được, cứ từ từ làm là xong việc.
Tô Mộc Lam nghĩ như vậy, trên mặt đất tùy tiện hốt một nắm cỏ mới nhổ lau bùn dính lên chân và giày, “Về nhà trước đi, mai lại đi làm tiếp.”
Bốn đứa nhỏ cũng đều tự mình lau bùn trên chân, đi theo Tô Mộc Lam về nhà.
Chuyện nhà Tô Mộc Lam buổi trưa ăn mì, hơn nữa bốn đứa trẻ cũng đều ăn mì, buổi chiều cùng nàng đi nhổ cỏ, lúc này trong thôn gần như là mọi người đều biết.
Lúc này nhìn Tô Mộc Lam dẫn bọn nhỏ trở về, đều nhịn không được nhìn vài lần.
Nhãn hiệu mẹ kế ác độc trên người, hiện tại làm chuyện không hợp với nhãn hiệu của nguyên thân, người khác kinh ngạc cũng là bình thường, Tô Mộc Lam cũng thản nhiên, gặp được có người chào hỏi nàng, nàng cũng đáp lại, cũng không nói thêm cái gì.
Cứ như vậy một đường đến nhà.
“Múc nước rửa bùn trên người đi, rửa xong Mễ Đậu và Trúc Diệp đem cái xẻng rửa sạch đi, thu thập băng ghế và bàn, Lập Hạ từ trên giá hái hai trái dưa leo, ngắt chút lá kinh giới, Thủy Liễu con đến giúp ta nấu cơm.”
Tô Mộc Lam lên tiếng, mấy đứa nhỏ vội vàng làm theo, bận rộn.
Tô Mộc Lam múc bột ngô, trộn thêm một chút bột mì cùng bột khoai lang vào, sau đó đổ nước vào bắt đầu nhào bột, làm bánh bột ngô nướng.
Nồi sắt lớn, dưới đáy nấu cháo bột ngô, bên trên nồi thì men theo mép nồi làm bánh nướng, chờ bánh bột ngô chín thì cháo này cũng chín luôn, có thể nói là đỡ tốn thời gian công sức, là cách làm nhà nông thường làm nhất.
Mà bốn đứa nhỏ và cô làm cỡ nhiêu thôi thì cũng đủ ban đêm ăn no rồi.
Chỉ là...
Tô Mộc Lam nhìn Bạch Thủy Liễu đang chuyên tâm nhóm lửa một chút.
Vốn dĩ là một bộ xương nhỏ, ăn không đủ no một thời gian dài nên trên người cũng không có thịt gì, cộng thêm thường xuyên làm việc nhà nông, có thể nói là vừa đen, vừa gầy lại nhỏ.
Lại bị ánh lửa chiếu vào như thế, càng có vẻ Bạch Thủy Liễu gầy trơ cả xương.
Suy nghĩ lại buổi chiều nhìn thấy ba đứa nhỏ Bạch Lập Hạ cũng là nhỏ gầy vô cùng, cánh tay bắp chân đều mảnh khảnh giống như gậy trúc, trong đầu Tô Mộc Lam lập tức không thoải mái.
Tuy nói đây là nguyên chủ tạo nghiệt, nhưng bây giờ nàng đã chiếm cứ cái thân phận này, bởi vậy nhận được cơ hội sống lần nữa, cũng đáp lại cái tiếng nương này liền phải hoàn thành chức trách vốn có của cái thân phận này.
Dù là không tận tâm, cũng phải cố gắng hết sức mới được.
Lúc Tô Mộc Lam đem cái bánh bột ngô cuối cùng áp vào bên trên nôi, từ nhà bếp đi ra ngoài vừa vặn nhìn thấy Bạch Mễ Đậu, liền kêu nó lại, “Mễ Đậu, đi ổ gà nhìn xem có trứng gà hay không, có thì lấy hai quả về.”
Bạch Mễ Đậu nghe là muốn nhặt trứng gà, hoảng sợ vội vàng núp ở sau lưng Bạch Lập Hạ.
Ngón tay mới vừa hết đau, nó cũng không dám đi nhặt trứng gà nữa.
“Nương, con đi nhặt trứng gà cho.” Bạch Lập Hạ vội vàng nhận chuyện này, xắn ống quần liền muốn nhảy vào bên trong chuồng gà.
Tô Mộc Lam thấy thế, lúc này mới nhớ tới những chuyện nhẫn tâm mà nguyên chủ làm, cắn môi một cái, nhìn Bạch Mễ Đậu một hồi lâu, bờ môi ngập ngừng đến mấy lần, cũng không nói ra lời.
Nhiều lời vô ích!
Nói nhiều ngược lại càng có vẻ giả tạo, vẫn là nhìn hành động thực tế đi.
Bạch Lập Hạ vơ vét hết ổ trứng gà, cầm mấy quả trứng vét được đến trước mặt Tô Mộc Lam, cẩn thận từng li từng tí nói, “Nương, nhặt được ba quả trứng gà.”
“Chỉ có ba quả?” Tô Mộc Lam nhíu mày.
“Vâng, chỉ có ba quả ạ.” Bạch Lập Hạ run run một chút, thanh âm cũng mang theo chút run rẩy, đầu lại lắc như trống tỏi, “Nương, con không nói láo, cũng không có lén giấu đi.”
“Không phải nói con lén giấu đi, mà là...”
Ba quả trứng gà, một đứa bé còn không được một quả, không dễ chia.
“Được rồi, ba quả cũng được.” Tô Mộc Lam cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nhận lấy trứng gà từ trong tay Bạch Lập Hạ, quay người vào trong nhà bếp tìm một cái bát sạch sẽ, dứt khoát đập trứng gà bỏ vào trong bát, chuẩn bị làm trứng ráng.
Vỏ trứng gà còn lại thì đưa cho Bạch Lập Hạ, “Đập nát trộn cùng rau héo và cỏ, cho gà ăn đi.”
Vỏ trứng có lượng canxi đáng kể, sau khi gà ăn xong có thể bổ sung dinh dưỡng trên người, để tránh đẻ ra vỏ trứng mềm, nhất là gà nhà bọn họ nuôi, ngày bình thường chỉ có thể ăn cỏ mổ rau quả, rất dễ thiếu dinh dưỡng, ăn chút vỏ trứng cũng dễ đẻ trứng.
Bạch Lập Hạ ngơ ngơ ngác ngác nhận lấy, chuẩn bị dựa theo lời Tô Mộc Lam nói đi làm, nhưng nhìn thấy bên trong vỏ trứng mơ hồ còn có chút dịch trứng dính ở trong, liền lôi kéo Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu đến một bên, đem vỏ trứng kín đáo đưa cho hai người bọn họ, “Nhanh, còn có thể liếm hai cái.”
Mặc dù còn sống, nhưng đối với Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu nhiều năm ngay cả vỏ trứng gà cũng không ngửi được mùi vị mà nói, mùi tanh của trứng gà này quả thực là mỹ vị không có gì sánh kịp, cuống quít duỗi đầu lưỡi đi liếm.
Nhưng cũng không quên nhét một nửa vỏ trứng còn lại vào trong tay Bạch Lập Hạ, “Vừa vặn bốn cái, chúng ta mỗi người một cái, Nhị tỷ tỷ cũng nếm một chút, còn lại để dành cho đại tỷ...”
Hai người bọn họ mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng không thể ăn uống riêng được, dù chỉ là một chút xíu dịch trứng gà này.
Bạch Lập Hạ trong lòng vui mừng, sờ cái đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu.
Tô Mộc Lam đang ở trong bếp cầm đũa đánh trứng gà nhìn thấy động tác của ba đứa nhỏ ở trong sân, vội vàng há miệng, “Ba đứa làm gì vậy?”