Hàn thị căm giận bất bình nói.
Bạch Hữu Quang ăn xong bát mì gạo nếp, nói, “Nương, con nghĩ là qua năm mới rồi mà đại ca chưa trở về nhà chuyến nào, nói việc buôn bán trong nhà không tệ, cuộc sống hàng ngày cũng tốt hơn trước một chút, còn nói trong nhà đã xây một cái viện lớn, khi ở cũng rất rộng rãi.”
“Đại ca nhiều năm không ở nhà, tuy yêu thương nương, nhưng vẫn luôn không làm trọn đạo hiếu của mình, con nghĩ hay là chúng ta đi tới chỗ đại ca ở một khoảng thời gian, cũng để cho đại ca làm tròn đạo hiếu đối với nương.”
“Hơn nữa, đều là anh em ruột thịt cùng nhau xông pha, việc buôn bán của đại ca có vẻ như không nhỏ, có lẽ một mình ca ấy cũng không lo liệu được hết quá nhiều việc, để con phụ giúp đại ca một chút, để đại ca không phải mệt mỏi như vậy.”
Hàn thị nghe Bạch Hữu Quang nói, đôi mắt chớp một chút.
Nói thế cũng có lý.
Lão đại Bạch Hữu Lượng mỗi lần trở về nói câu gì cũng dễ nghe, trên thực tế từ trước đến nay chưa từng cho bà tiền, ngay cả món bánh điểm tâm mang về trông giống như đã để lâu rồi, hoặc như là củba người khác ăn còn sót lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT