Mẹ Kế Ác Độc Nuôi Bốn Nhãi Con

Chương 27


2 tháng

trướctiếp

Bữa thịt kho tàu bày, nói sao đây, gia vị không đủ, mùi vị làm ra cũng thiếu sót rất nhiều, nhưng tốt ở bếp củi, thịt heo tươi, mềm mại vừa phải, mặn nhạt vừa đủ, ăn vào xem như cũng được. 

Lần sau nếu còn kho thịt này, trước tiên phải ở cửa tiệm trên trấn, mua nhiều gia vị một chút mới được. 

Tô Mộc Lam tính như vậy, đem mì ở trong bát ăn sạch sẽ. 

Ăn cơm xong, hấp khoai lang, bắt đầu phơi một lô khoai lang sấy dẻo mới, sau khi bận rộn xong, liền xuất phát tiếp tục đi khai hoang. 

Lấy xẻng, liềm, cuốc và các loại dụng cụ khác, đổ nước vào ba ống tre, Tô Mộc Lam hướng vào bên trong ống tre, một ống quậy một chút đường, lúc quậy đến ống thứ ba, Tô Mộc Lam do dự một chút, vẫn làm đem cái thìa đặt xuống. 

Đường ở thời điểm này, là tương đồ tương đối đắt, mười lăm văn tiền của nàng, tất cả cũng chỉ mua được một chút này, sau này còn phải dùng cho mục đích khác, người trưởng thành chỉ cần đường huyết không thấp, cũng không cần bổ sung quá nhiều đường, hai cái ống có đường kia để dành cho Bạch Lập Hạ với Bạch Mễ Đậu uống, bản thân uống cái không đường là được. 

Chuẩn bị xong tất cả đồ đạc, để lại Bạch Trúc Diệp và Bạch Thủy Liễu ở nhà, Tô Mộc Lam dẫn theo Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu đi làm việc. 

Giữa mùa hè nắng nóng, cho dù lúc này trên trời bởi vì có những đám mây trắng bay lơ lửng, nhưng cái nóng oi bức của những ngày hè này, vẫn như cũ khiến người ta đổ mồ hôi như mưa. 

Sau khi làm việc một lúc, phải nghỉ ngơi, uống vài ngụm nước mới được. 

Nhưng hai đứa trẻ Bạch Lập Hạ và Bạch Mễ Đậu thật sự rất hiểu chuyện, e rằng lúc này dù mồ hôi có ướt đẫm lưng, cũng không chịu dừng lại nghỉ ngơi, chỉ biết khom người thu dọn sạch sẽ những hòn đá nhỏ, cỏ dại hay gì đó. 

Tô Mộc Lam thấy như vậy, lau mồ hôi trên trán, bọn con hai người trước tiên đi nghỉ một chút, ta đào mấy cái rễ cây này xong liền đi. 

Hai đứa nhỏ cũng rất mệt, nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, gật đầu bỏ cuốc và xẻng xuống, đi nghỉ trước ở dưới cây trẩu trơn lớn bên cạnh, cầm ống tre lên uống một ngụm nước. 

“Nước này, sao uống lại không ngọt?” Bạch Mễ Đậu vô cùng ngạc nhiên nhìn ống trúc to trong tay, lại lắc một cái, uống thêm một ngụm, cau mày nói: “Thật sự không ngọt chút nào.” 

“Không phải là đệ luôn uống nước ngọt, uống quen rồi, cảm thấy không ngọt nữa?” Bạch Lập Hạ nói. 

“Chắc không phải vậy, thật sự là một chút cũng không ngọt.” Bạch Mễ Đậu đem ống trúc cho Bạch Lập Hạ. 

Bật Lập Hạ nhấp một ngụm, liếm miệng, “Đúng thật là một chút cũng không ngọt....” 

Ngạc nhiên mà nhìn ống trúc ở trong tay, lập tức cười lên, “Hèn gì không ngọt, đệ uống cái này là ống trúc của nương, nương lúc nãy không phải nói không để chúng ta uống cái này sao.....” Bạch Lập Hạ ngơ ra, nhất thời im miệng. 

Tô Mộc Lam không để hai người bọn họ uống nước của ống trúc này, mà nước bên trong ống trúc này không hề bỏ đường. 

Cũng chính là nói.... 

Bạch Lập Hạ đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay, kiềm không được mà chảy hai hàng nước mũi. 

“Sao vậy nhị tỷ?” Bạch Mễ Đậu quan sát thấy bộ dạng khác thường của Bạch Lập Hạ, hỏi. 

“Không, không có gì.” Bạch Lập Hạ nhanh chóng đổi vẻ mặt, lén dùng tay áo lau khóe mắt, “Giọt mồ hôi rơi vào trong mắt, làm mắt đau.” 

“Đây là nước nương muốn uống, lát nữa đừng lấy nhầm nữa, cũng đừng nói với nương đệ uống nước của người, tránh để nương cảm thấy hai chúng ta không nghe lời, trong lòng chắc sẽ không vui.” 

“Ừm.” Bạch Mễ đậu sờ vào tai, “Nhưng nương chắc sẽ không giận nhỉ....” 

Nương bây giờ tính tình tốt như thế. 

“Nương tính tình tốt là một chuyện, chúng ta cũng không thể tỏ ra không ngoan ngoãn, cho dù nương không giận, khẳng định cũng chỉ vì lo lắng cái tính không nghe lời của chúng ta. 

“Ừm, nhị tỷ nói đúng.” Bạch Mễ Đậu dùng sức gật đầu. 

Tô Mộc Lan không biết gì về những chuyện này, sau khi đem gốc cây đào ra, dùng cuốc bổ ra, đem phơi dưới nắng cho khô rồi dùng làm củi đốt, lúc này mới đi đến ngồi xuống cây trẩu trơn, dùng mảnh khăn lau mồ hôi xung quanh cổ. 

“Nương uống nước.” Bạch Lập Hạ đem ống tre của Tô Mộc Lam qua. 

“Ừm.” Tô Mộc Lam nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.

Ống tre cho dù không phơi ở dưới mặt trời, nhưng cũng bị khí trời nóng bừng bừng hong có chút ấm lên, không có chút mát mẻ nào, thậm chí lúc uống còn không đủ giải khát. 

Nếu như ở thời đại này cũng có món kem là tốt rồi. 

Ôi, thật sự rất nhớ cuộc sống ở hiện đại. 

Trong lòng Tô Mộc Lam thở dài, lông mày cũng bất giác cau lại. 

Nước không thêm đường, chắc chắn không ngon bằng nước có đường. 

Mà một màn này đều ở trong mắt Bạch Thủy Liễu, trong lòng càng lúc càng có chút cay cay. 

Bận rộn đến lúc mặt trời ngả về phía tây, Tô Mộc Lam mới dẫn Bạch Lập Hạ cùng Bạch Mễ Đậu về nhà, đem thịt kho tàu còn sót lại, kết hợp thêm mấy củ khoai tây, hầm lại một chút. 

Thịt kho tàu mùi vị đậm đà, nước dùng lại càng thơm bùi ngon miệng, đem khoai tây toàn bộ thấm đẫm, ăn vào chỉ cảm thấy cũng mang theo mùi thịt vô cùng thơm đậm đà, có thể nói là vừa béo vừa thơm, vô cùng ngon. 

Đám nhóc ríu rít khen ngợi, đem khoai tây và thịt kho tàu trong bát ăn sạch sẽ, một chút nước dùng cũng không để lại. 

Cơm tối xong, ngủ sớm, sáng sớm ngày mai, giống như bình thường vậy, phơi khoai lang sấy dẻo, cũng tiếp tục khai hoang đất trồng.

“Nương.” Trước khi Tô Mộc Lam đang chuẩn bị lấy đồ đạc xuống ruộng, Bạch Thủy Liễu mở miệng ngăn nàng lại 

“Sao vậy?” 

“Con ở nhà nghỉ ngơi cũng nghỉ rồi, cái đá mài nhỏ kia của nhà chúng ta, không cần phải đứng lên, ngồi cũng có thể mài, hạt bắp nương mua về, để con mài ra thành bột bắp cho được không?” 

Bạch Thủy Liễu nói, “Hạt bắp mài thành bột, dễ dàng thì không nói, khi nào muốn ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, cũng rất tiện lợi.” 

Chủ yếu cô bé luôn nghỉ ngơi trong nhà, nhìn bọn họ Tô Mộc Lam bận tới bận lui, trong lòng thật sự vô cùng áy náy. 

“Không cần đâu....” Tô Mộc Lam nói 

“Nương đừng lo lắng, cái đá mài nhỏ này, con ngồi không cần động, dùng tay để mài là được, sẽ không làm căng chân bị thương.” Bạch Thủy Liễu cho là Tô Mộc Lam lo lắng chân của cô bé bị thương nên mới không để cô bé đi mài bột bắp, liền bổ sung thêm một câu. 

“Không phải, hạt bắp này không phải dùng để mài thành bột bắp.” Tô Mộc Lam giải thích nói, “Ta có cách dùng khác.” Không mài bột bắp, mà có công dụng khác. 

Bạch Thủy Liễu có chút khó hiểu. 

“Đợi buổi trưa quay về, ta làm cho bọn con xem, bọn con liền biết.” Tô Mộc Lam nói có chút thần bí, thậm chí mang theo nụ cười có chút xảo quyệt. 

Bạch Thủy Liễu cũng không dò hỏi nhiều, chỉ cười lên, “Vậy thì đợi nương về làm cho bọn con xem một chút.” Ba đứa trẻ khác thấy như vậy, ngược lại là sờ sờ lỗ tai. 

Bắp phải làm như thế nào, luộc sao? 

Nhưng lúc trước mỗi năm thu hoạch bắp, mỗi nhà mỗi hộ vì muốn có bữa ăn ngon, tìm chút hương vị tươi mới, đều sẽ bẻ mấy trái bắp non, bỏ vào trong nồi luộc, có thể nói không phải là món ăn hiếm lạ gì mới đúng. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp