“Ngươi cũng là bởi vì muốn cứu chúng ta mà thôi, không có việc gì.”
Tiểu cô nương nói chuyện, sau đó lấy xuống hai hạt ngọc cài tóc còn lại trên tóc mình, cả bông hoa đeo trên hai tai, còn có hai cái vòng tay bằng bạc trên cổ tay, và túi tiền treo ở thắt lưng… Tất cả đều lấy xuống nhét vào tay của Bạch Lập Hạ.
“Đưa cho ngươi, chậm rãi ném xuống.”
“Đừng, không thể lấy xuống một lúc nhiều như vậy được.” Bạch Lập Hạ vội vàng cản lại.
“Ngươi cứ đeo chúng lên đi, lúc sau khi nào ném cái nào thì gỡ xuống cái đó, nếu không những người đó sau này vào trong xe xem xét, nếu thấy không có đồ gì trên người chúng ta thì chỉ nghĩ bị rơi trên đường lúc đang bắt người, nhưng nếu ta cầm một đống đồ vật trong tay thì bọn họ sẽ biết là chúng ta không bị ngất.”
Tiểu cô nương nghe xong lời nói của Bạch Lập Hạ thì gật đầu, sau đó đeo lại mấy thứ vừa cởi xuống, chờ tới lúc Bạch Lập Hạ cần đồ để ném thì lại tháo xuống từng cái một đưa cho cô bé.
Hai người vẫn luôn phối hợp như vậy, cứ cách một khoảng thời gian lại ném xuống một cái, cứ như vậy ném suốt đường đi cho đến khi trời dần dần sáng lên vào ngày hôm sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT