Mẹ Kế Ác Độc Nuôi Bốn Nhãi Con

Chương 20


2 tháng

trướctiếp

Tô Mộc Lam xoa bóp mắt cá chân cho Bạch Thủy Liễu xong, để cô bé ngồi nghỉ ngơi, tiếp theo ánh mắt hướng về Bạch Lập Hạ, Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu. 

Ba củ cải nhỏ lúng ta lúng túng cúi đầu. 

Chuyện hôm nay là đám nhóc bọn họ tùy tiện tin theo những lời thêu dệt của Trương thị, còn đi tìm Bạch Khang Nguyên, làm ra chuyện ầm ĩ lớn như, Tô Mộc Lam không biết giấu mặt vào đâu, nhất định rất tức giận. 

Bạch Lập Hạ cắn chặt vành môi, đứng ra, “Nương, chuyện này đều tại con, là con dẫn theo Trúc Diệp và Mễ Đậu đi tìm Lý Chính thúc công, người muốn đánh thì đánh con đi.” 

“Ta đánh con làm gì?” 

Tô Mộc Lam nhìn thấy bộ dạng Bạch Lập Hạ rất căng thẳng, lại thở dài, nói lời thành khẩn, “Nhưng chuyện này phải nói rõ ràng cho bọn con mới được, trước tiên là từ phương diện không tốt mà nói đi......” 

“Lời củba người khác nói, không nhất định là thật, đặc biệt là Trương thị này, lúc trước đã nhìn ra là một người không có tâm tư chính đáng, lời nàng ta nói, các con càng phải cân nhắc, cũng không thể nói là một từ cũng không thể tin, cho dù bọn con cảm thấy khả năng là có thật, cũng phải tự bản thân đi điều tra một chút có phải là thật hay không, bên cạnh đó, không thể người khác nói cái gì là bọn con liền tin cái đó được. 

“Lần này là Trương Thị nói ta đem Thủy Liễu đi bán rồi, các con liền làm ầm ĩ chuyện này thành như vậy, thì lần sau có thể lại nói ra cái khác, lúc đó càng không dám nghĩ đến, thật sự cũng không chỉ có nàng ta, người ở trong thôn này, thậm chí người càng xa cũng sẽ có chút thích thêu dệt câu chuyện, còn biết nói những cái giả tạo, không chỉ nói về ta, còn có thể ở trước mặt con nói người khác không đúng, ở trước mặt người khác lại nói con không đúng, con nếu như tin rồi, thì đã thật sự mắc câu những người đó.” 

“Nương nói những lời này, là để bọn con ghi nhớ, dù người khác nói như thế nào, trong lòng bọn con phải có phán đoán của bản thân, không thể bị người khác lừa được.” 

“Nương, bọn con biết sai rồi......” Bạch Lập Hạ có chút nghẹn ngào. 

Bạch Mễ Đậu cùng Bạch Trúc Diệp ở một bên cũng thút thít lên. 

“Sai thì nhất định là có sai, nhưng cái sai này cũng không phải là hoàn toàn sai, chuyện lần này bọn con cũng làm rất tốt ở một mặt.” 

Tô Mộc Lam tiếp tục nói, “Chuyện lần này, nương có thể nhìn ra bọn con tỷ đệ bốn người tình cảm rất tốt, các con lo lắng cho Thủy Liễu, cho nên chuyện này mới dễ dàng nghĩ đến phương diện xấu, cũng dễ dàng mắc câu Trương thị, sau này huynh đệ tỷ muội phải giúp đỡ dìu dắt lẫn nhau, điểm này các con làm rất tốt. 

“Thứ hai là chuyện này xảy ra cũng không nghĩ đến bản thân sẽ đi lấy đá chọi đá, mà là nghỉ đến đi tìm Lý Chính đến giúp đỡ, cũng đã nói rõ bọn con thông minh, biết người thế nào có thể ra mặt giải quyết, không lỗ mãng mà giải quyết chuyện, đó là ưu điểm.” 

“Lại nói, chuyện này ta cũng có thể hiểu được bọn con, tuy nói lúc đập vào cửa đã đập đến đầu ta tỉnh táo rồi, không còn làm những chuyện hồ đồ nữa, nhưng trước đó lúc ta hồ đồ đã đối xử với bọn con không tốt, trong lòng bọn con đúng là cũng sợ hãi, gặp phải chuyện này cũng không thể không nghĩ đến hướng xấu được.” 

“Đây nếu mà đem chuyện này tổng kết một chút, chính là bọn con có sai có đúng, cái sai thì chiếm năm phần, đúng thì chiếm ba phần, còn lại hai phần, ở trên người ta.” 

“Cho nên nói chuyện này, đúng sai cũng đều ngang nhau, hai thêm vào thành năm, chuyện này coi như cho qua đi.” 

Tô Mộc Lam từ trên trên tảng gỗ đứng lên, múc một gáo nước đến, đem mùi thuốc còn lưu lại trên tay rửa sạch sẽ. 

Mà đám nhóc Bạch Lập Hạ, trố mắt nhìn nhau sau đó vẫn như cũ không an tâm xoa tay rồi lại xoa. 

Do dự hồi lâu sau đó, Bạch Lập Hạ mới rụt rè nhìn về hướng Tô Mộc Lam, “Nương... người không trừng phạt bọn con sao?” 

Nói là có đúng có sai, nhưng ba người bọn họ chung quy vẫn dễ dàng tin lời thêu dệt củba người khác, làm ầm ĩ một trận, gây ra phiền phức. 

“Lúc nãy không phải nói chuyện này bọn con chung quy cũng không gây ra rắc rối lớn nên cho qua rồi sao?” 

Tô Mộc Lam thấy ba đứa nhóc, nhịn không được mà nhướng mày, “Nhưng mà nếu như nói phạt thì..... thì phạt bọn con khoảng thời gian này chăm sóc đại tỷ của bọn con cho tốt, đừng để nó bước chân xuống đất, lại nói, hôm nay bán khoai lang sấy dẻo ở chợ không tồi, trong nhà còn phải làm tí khoai lang sấy dẻo, bọn con đều phải giúp làm việc nhiều chút.” 

“Còn nữa, cũng là chuyện quan trọng nhất, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, nghe ta sắp xếp để làm việc, tranh thủ kiếm nhiều tiền chút, cho cuộc sống của nhà ta tốt lên một chút.” 

Tô Mộc Lam nói những lời này, lại làm ba đứa bé trố mắt nhìn nhau. 

Đặc biệt là Bạch Lập Hạ, là người kinh ngạc nhất.

Cô bé thật sự không nghĩ đến, chuyện này được Tô Mộc Lam nói vài câu nhẹ nhàng liền cho qua rồi. 

Cho nên, Tô Mộc Lam thật sự.... hoàn toàn trở nên tốt rồi, hơn nữa còn tốt hơn trong tưởng tượng của cô bé. 

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, ba đứa bé dường như đồng thanh đáp lại, “Nương yên tâm, sau này bọn con nhất định ngoan ngoãn nghe lời của người.” 

Lời này, hai ngày trước lúc nàng xuyên không, đám nhóc cũng đã nói qua. 

Chỉ là lúc đó Tô Mộc Lam nghe thấy, phần lớn là vẻ hoảng sợ, mà lúc này có thể nhìn ra rõ ràng, bên trong giọng điệu có thêm vài phần ngưỡng mộ. 

Mặc dù không có bảy tám phần cũng có năm sáu phần. 

Trong một đội nhỏ, sức thuyết phục và sức kêu gọi củba người lãnh đạo đóng một vai trò then chốt và là yếu tố quan trọng để dẫn dắt một tiểu đội luôn tiến về phía trước. 

Nàng vừa mới đến đây, lại là xuyên vào, lại vừa là mẹ kế, tất nhiên không thể ỷ lại vào tình cảm gia đình, nàng có thể làm chủ tốt một gia đình, phía dưới có mấy đứa nhóc có thể cùng nhau nỗ lực làm việc đã là chuyện vô cùng khó khăn rồi. 

Tô Mộc Lam rất hài lòng với phản ứng của đám nhóc lúc này, cảm thấy mình đã chọn đúng cách để xử lý, mỉm cười, “Được rồi, không nói chuyện này nữa, khoai lang sấy dẻo bán được tiền, khi quay về đã mua thịt và đậu phụ ở thị trấn về, buổi trưa muốn ăn mì sốt thịt, thì bọn con nên nhanh chóng thu dọn, giúp làm bữa trưa.”

“Thủy Liễu nghỉ ngơi đừng cử động, Lập Hạ con giúp nhóm lửa đi, Trúc Diệp, đi hái hai quả dưa chuột về rửa một chút, còn Mễ Đậu con đi dọn bàn ăn cơm hay ghế đẩu gì đó.” 

Có lời Tô Mộc Lam nói ra, đám nhóc nhất thời liền bận bịu ngay lập tức. 

Một cân thịt được cắt ra một nửa đem xát muối và treo ở chỗ mát để bảo quản độ tươi, phần còn lại thì đều cắt thành từng sợi mỏng, trộn với hành lá và gừng băm xào thành nước sốt thịt. 

Mì khoai lang, mì bột bắp và một ít sợi mì trắng được luộc chín trong nồi, rưới nước sốt thịt đã xào lên, sau đó ăn kèm với dưa chuột thái mỏng, phiên bản sơ sài của món mì sốt thịt, từng bát từng bát được dọn lên trên bàn. 

Gia vị trong phòng bếp nhất định là không đủ, Tô Mộc Lam ăn nước sốt thịt này thật sự không vừa ý, nhưng đám nhóc không chịu nổi nữa vì đã quá lâu không được ăn thịt, lần này được ăn mì sốt thêm thịt thái sợi ở trên, liền ăn ngấu nghiến mì sợi sạch sẽ, không để lại một chút cặn nào. 

Ăn xong sau đó còn phải múc thêm một chút súp mì chang vào giữa bát để vét sạch nước sốt thịt, xuýt xoa mà húp thẳng vào miệng.

“Món mì sốt thịt này thật sự rất ngon.” 

Bạch Mễ Đậu là người cuối cùng để bát xuống, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, “Giá như sau này ngày ngày có thể ăn loại mì sốt thịt này thì tốt rồi.” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp