“Thứ này đều là do phạt Trương Cốc kia mà có, coi như cháu mượn hoa hiến phật.” 
Thấy Tô Mộc Lam kiên trì như vậy, Bạch Khang Nguyên chỉ đành gật đầu, “Nếu ngươi đã nói như vậy thì được rồi, cứ làm theo lời ngươi nói, chờ sau khi lấy gạo trở về, ta sẽ nói với người ở trong thôn.” 
Ở từ đường trong tộc có rất nhiều tài vật. Những thứ này là do người trong tộc hàng ngày quyên góp. Người thì góp cái này một chút, người thì đưa một ít cái kia, hơn nữa ngẫu nhiên xảy ra việc gì thì phạt một số người, vì thế thêm vô số thứ, coi như không ít. 
Mà mấy thứ này đều là để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào trong thôn sử dụng, thí dụ như gặp tai hoạ, mất mùa, hoặc là nhà ai trong thôn gặp họa gì đó, lấy ra để hỗ trợ kịp thời. 
Đây là niềm hi vọng của các dòng tộc trong làng, hơn nữa đây thể hiện sự lương thiện của mọi người, hậu thuẫn cho những thời điểm quan trọng, cho nên mọi người trong thôn cũng hết sức coi trọng tài vật trong từ đường, đối với người quyên tặng đồ vật, đương nhiên cũng vô cùng cảm kích, cảm thấy là người hào phóng, rộng lượng, tình nguyện lo nghĩ cho người trong thôn. 
Mặc dù Tô Mộc Lam có phần mượn hoa hiến phật, nhưng những thứ này là dùng tình nghĩa quyên góp chứ không phải là bổn phận, Bạch Khang Nguyên cảm thấy nên để những người khác trong thôn tự cân nhắc trong lòng thì tốt hơn. 
“Lý chính thúc cứ thế mà sắp xếp.” Tô Mộc Lam cười đáp lời. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play