Tô Mộc Lam nói, “Hàng ngày Thanh Táo thường xuyên chơi cùng con, là một người bạn tốt của con, con cũng là bạn tốt của con bé, vậy con nói xem, nếu con làm ra chuyện khiến bạn tốt của con khó xử, thì con có mở miệng ra nói hay không?”
“Thí dụ như lúc trước ta hồ đồ, con ăn không đủ no, có từng nghĩ cách lấy rau dại đi tới nhà thím Lưu để đổi bánh màn thầu trắng ăn không?”
Bạch Trúc Diệp nghĩ nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, “Nếu con làm thế, sẽ khiến thím Lưu bị bà Hàn mắng.”
Hơn nữa, rau dại này, sao có thể mang đi đổi màn thầu trắng được chứ?
Rau dại không đáng tiền, màn thầu trắng còn đắt hơn cả rau dại.
“Đúng vậy, mặc dù Bạch Thanh Táo đáng thương thật, nhưng lại không biết xấu hổ lấy quả đỏ hỏng để hỏi muội tiền, thấy muội không vui liền nói chính mình đáng thương, không sợ ít tiền cũng vẫn muốn đổi, chính là vì khiến muội mềm lòng, cho con bé tiền.”
Bạch Lập Hạ đứng ở bên cạnh giận dữ nói “Ta thấy Bạch Thanh Táo này thấy nương yêu thương chúng ta, cuộc sống hàng ngày của nhà chúng ta sung túc, cảm thấy cho dù muội có mềm lòng cho con bé ấy tiền thì nương cũng sẽ không mắng muội, càng cho rằng muội sẽ nể mặt con bé mà trả tiền, cho nên mới mặt dày làm thế.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT