Con mèo Đại Hoàng linh hoạt nhảy từ đầu tường xuống, cọ cọ vào chân của Tô Mộc Lam, tiếp đó nhìn về phía mọi người kêu hai tiếng.
“Không biết con Đại Hoàng này là mèo hay là chó mà cái mũi thính như vậy.” Bạch Mễ Đậu vuốt vuốt bộ lông mềm mại trơn bóng của Đại Hoàng, gắp một đũa mì sợi cho nó, để vào trong một cái bát cũ trong nhà.
Cái bát kia bị vỡ một mảnh to, vốn bị ném lại ở trong một góc bếp. Từ khi Đại Hoàng ở trong nhà Tô Mộc Lam gánh vác trọng trách đuổi chuột trong mấy buổi tối, để khao thưởng Đại Hoàng, bát vỡ đó trở thành bát đựng thức ăn của Đại Hoàng.
Mì sợi ngấm vị thịt, Đại Hoàng vô cùng vui sướng ăn, thường thường ngẩng đầu lên kêu hai tiếng meo, meo.
Đây là mèo nuôi trong nhà, chính nó cũng thường xuyên bắt được một ít con mồi, ăn một ít cơm canh của con người, cho nên cơ thể được nuôi đến béo mầm.
Tô Mộc Lam nhìn Đại Hoàng dường như mập hơn trước một phần, tủm tỉm cười nói.
“Hiện giờ Đại Hoàng càng thích tới nhà chúng ta hơn, lúc nào cũng ăn căng bụng tròn vo mới bằng lòng quay về.” Bạch Thủy Liễu cũng cười cười, “Nhưng mà nó rất ngoan, không cho nó ăn cái gì thì nó tuyệt đối sẽ không đi ăn vụng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT