Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 3


2 tháng

trướctiếp

Giang Mật không biết Tiêu Dương đang tự biên về cô thế nào, cô kích động gài then cửa, rồi dựa lên ván cửa cũ nát sau lưng, suy nghĩ trong đầu, hình ảnh không gian lại xuất hiện.

Cô nhìn những chùm nho trong vắt, cây táo đỏ rực, quả dưa hấu thì tròn vo.

Quả dưa hấu!

Trên dưa hấu xuất hiện một hàng chữ nhỏ 【Tích được một ngàn mới có thể đạt được!】

Đệt!

Có gian dối quá không?

Cô không tin nó lươn lẹo!

Cây nho

【Tích một ngàn. 】

Cây táo!

【Tích một ngàn. 】

Cuối cùng tay trái Giang Mật cầm một trái dưa leo xanh nhạt, tay phải cầm một măng tây tươi xanh.

Được rồi.

Cô cũng đã hiểu rõ.

Rau dưa thì cung cấp miễn phí, còn nếu muốn ăn hoa quả thì phải cố gắng kiếm tiền.

Nói ngắn gọn, cô không có tiền thì không có khen thưởng!

“Rộp rộp!”

Giang Mật buồn bực mà cắn một miếng dưa leo, thật giòn.

Vừa ngọt thanh ngon miệng.

Lại tươi mới.

Đây là trái dưa leo ngon nhất cô đã từng ăn!

Ánh mắt của cô sáng bừng, có nông trường lớn trong không gian, vả lại rau dưa so với bên ngoài còn ngon hơn, dường như cô có thể tưởng tượng ra cảnh mình sắp trở thành phú bà rồi!

Giang Mật mở cửa ra, chuẩn bị đi đến thị trấn thử nước trước.

Sau đó đi mua một chút thịt về cho tụi nhỏ ăn.

“Rào...”

Cô vừa đi đến cửa đã thấy một người đàn ông cao lớn mình trần đứng bên cạnh cái giếng trong sân, anh đang bưng thùng nước đổ từ trên đầu xuống, dòng nước từ trên da theo những đường cong cơ thể rõ ràng chảy xuống, mỗi một khối cơ bắp đều như được khắc ra, tràn đầy sức mạnh.

Quả thật hormone nổ mạnh!

Trái tim nhỏ của Giang Mật chịu không nổi, đập bùm bùm muốn nổ tung.

Lần đầu gặp trường hợp như thế này, thật sự khiến người ta không đỡ nổi mà!

Cô như đang được chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, cũng đường đường chín chín đánh giá anh, mỗi một chỗ trên da đều rất hoàn mỹ.

Người đàn ông cảm thấy có ai nhìn nên quay đầu lại, bọt nước chảy xuống theo đường nét khuôn mặt kiên nghị, đỉnh mày cao ngất, thái dương sắc bén, mang theo chút cuồng dã.

Giang Mật cau mày nói: “Em chỉ muốn hỏi anh, anh đã ăn sáng chưa?”

Tiêu Lệ: “...”

Cô gái có mái tóc dài đen nhánh được thắt bím, mặc một bộ váy hoa, ánh nắng gay gắt chiếu vào mắt cô, đôi mắt hoa đào trong suốt như nước dường như trở nên nóng bỏng đang nhìn chằm chằm anh.

Không chút ngại ngùng nào.

Tiêu Lệ im lặng xoay người sang chỗ khác, ném chiếc áo ba lỗ màu trắng vào trong thùng nước bắt đầu giặt.

Giang Mật nhìn theo bóng lưng của anh, vai rộng eo nhỏ, trên người có một tầng cơ bắp mỏng, rắn chắc mạnh mẽ.

Đây là một cơ thể cường tráng mạnh mẽ của người nhà nông.

Cũng là người dễ khiến lòng người ta rạo rực muốn yêu thương.

Tiêu Lệ mặc vào một chiếc áo ba lỗ màu trắng mỏng lại ướt, xoay người lại, nhìn người phụ nữ chán ghét anh vì anh không có tương lai, hai mắt đang nhìn ngực anh, đôi mắt hoa đào bỗng tối sầm tỏ như rất đáng tiếc.

"Tôi đã ăn sáng rồi." Tiêu Lệ biết Giang Mật không phải cam tâm tình nguyện gả cho anh, nhưng đã đem người lấy vào nhà thì phải có trách nhiệm của người đàn ông, đối xử tốt với người phụ nữ của mình: “Em ăn sáng chưa?”

Giang Mật giương mắt nhìn lên thì ánh mắt của cả hai chạm vào nhau, khiến cô ngẩn người.

Nét mặt của người đàn ông này nghiêm nghị, đôi mắt đen như chim ưng, mũi cao ngất, môi mỏng, đường nét kiên nghị, anh để một kiểu tóc ngắn, trông sạch sẽ gọn gàng, anh tuấn đĩnh đạc.

A!

Mặt lại đẹp trai như vậy!

Giang Mật là người yêu thích cái đẹp, phút chốc cảm thấy chuyện xuyên sách này cũng không tệ.

"Đã ăn." Cô mỉm cười ngọt ngào: “Noãn Noãn và Dương Dương đã làm bữa sáng cho em.”

Ánh mắt của Tiêu Lệ tạm dừng trên mặt của cô một chút, thản nhiên "ừ" một tiếng rồi xoay người nhặt lưỡi liềm trên mặt đất lên.

"Anh Lệ." Triệu Đông Mai đứng ở cửa nhà, nũng nịu gọi một tiếng, ánh mát không dám dừng trên người anh, sắc mặt cô ta đỏ bừng chỉ nhìn chằm chằm dưới đất: “Em thấy anh cắt lúa trong ruộng mệt nhọc nên tặng cho anh mấy cái bánh bao thịt.”

Cô ta treo trên khuỷu tay một cái rổ nhỏ, bên trên phủ một tấm vải bông, mở vải bông ra có thể thấy được mấy cái bánh bao nhân thịt vừa trắng còn vừa lớn.

Tiêu Lệ cũng không thèm liếc nhìn Triệu Đông Mai một cái, đi vào trong phòng.

Triệu Đông Mai đuổi theo Tiêu Lệ đến cửa, chợt một thân hình mảnh khảnh chắn trước mặt cô ta, cô ta vừa nhìn đã thấy là Giang Mật, thái độ cũng thay đổi, căn bản không đem người ta để trong mắt: “Cô tránh ra!”

Giang Mật nhìn Triệu Đông Mai cảm thấy có hứng thú, cô ta thắt bím một bên để ở trước ngực, trên người mặc một cái áo ngắn tay chất liệu là vải sợi tổng hợp, phối cùng một chiếc váy ngắn màu hồng caro, trên chân là một đôi vớ bằng vải sợi nilon, cuối cùng đi cùng đôi giày xăng-đan bằng nhựa.

Cách ăn mặc này rất thời trang, đi ở trên đường là một cảnh đẹp riêng biệt.

Trong thôn chỉ có cô cùng Triệu Đông Mai là biết cách ăn mặc, điều kiện trong nhà của cả hai người bọn họ đều không tệ, sinh mấy đứa con trai rồi mới sinh ra được một đứa con gái nên cực kỳ chiều chuộng.

Triệu Đông Mai luôn so sánh với nguyên chủ khắp mọi nơi, cô ta cũng thích Tiêu Lệ, cho nên đã xúi giục nguyên chủ hẹn hò với Triệu Đông Hải. Sau khi nguyên chủ cùng Tiêu Lệ ly hôn, Triệu Đông Mai vẫn thấy lo lắng nên lừa nguyên chủ chờ Triệu Đông Hải ở chuồng bò, nhưng thực tế thì đã sắp xếp cho một tên lưu manh tới đó để cưỡng hiếp nguyên chủ, sau đó Triệu Đông Mai sẽ dẫn người đến bắt gian.

Nguyên chủ hoảng sợ nên chạy trốn không nhìn đường, không cẩn thận đã ngã vào trong sông chết đuối.

Giang Mật cười lạnh trong lòng, ngày đầu tiên Tiêu Lệ kết hôn mà Triệu Đông Mai đã đến cửa tìm người.

Cô nghiêng người tránh qua: “Cô vào đi.”

Triệu Đông Mai hất cằm lên, ánh mắt có chút khinh thường, Giang Mật thích anh trai cô ta nên luôn muốn lấy lòng cô ta, kết quả này cũng nằm trong dự kiến của cô ta.

Cô ta khịt mũi hừ lạnh một tiếng với Giang Mật, bước qua cánh cửa.

Giang Mất cầm lấy cái cuốc ở sau cánh cửa rồi đặt dưới chân Triệu Đông Mai.

"Rầm" một tiếng vang lên.

Triệu Đông Mai kêu đau "A" một cái, té chổng mông lên trời. Rổ vải trong khuỷu tay cũng văng ra, bánh bao nhân thịt heo cũng rơi ra ngoài.

“Giang Mật!”

Triệu Đông Mai tức muốn chết, cái con khốn này phát bệnh điên gì vậy, thế mà dám gạt chân cô ta!

“Cô không sợ tôi nói cho anh tôi biết là cô ức hiếp tôi sao?”

Giang Mật cười khúc khích, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, nói: “Triệu Đông Mai à, cô mau đi nói cho anh trai cô đi, xem anh ta sẽ dỗ dành tôi hay là sẽ đòi lại công bằng cho cô.”

Mẹ nó!

Đồ tiện nhân không biết xấu hổ này.

Triệu Đông Mai tức đến mắt cũng đỏ bừng, cô ta muốn cào vào mặt của con hồ ly tinh Giang Mật này, để cho cô ta không quyến rũ được Tiêu Lệ và Triệu Đông Hải nữa.

Tiếng bước chân trầm ổn từ trong phòng truyền ra.

Triệu Đông Mai biến sắc, cụp mắt xuống khóc, cố ý lộ ra lòng bàn tay cùng đầu gối bị trầy.

Cô ta khóc nức nở một tiếng, đôi mắt rưng rưng nhìn thấy Tiêu Lệ từ phòng đi ra: "Anh Lệ, em không có ý gì xấu mà chỉ nghĩ muốn đưa bánh bao nhân thịt cho anh cùng Dương Dương và Noãn Noãn ăn nhưng chị Giang Mật dường như không chào đón em, chị ấy đẩy em ngã, bánh bao nhân thịt cũng bị làm bẩn rồi".

Cô ta nhặt lên bánh bao nhân thịt đã bẩn đặt vào trong rổ: "Anh đừng mắng chị ấy, đều là do em mạo phạm, không nói lời nào đã đến đây tặng bánh bao".

Mắt Giang Mật đảo một vòng, hóa ra là một bông hoa sen trắng to đùng.

Không sao, cô vẫn có thể biểu diễn nghệ thuật trà xanh mà.

"Mai Mai, sao chị có thể không chào đón em chứ, là do em nhắc đến anh trai của em mới khiến chị tức giận, nên không cẩn thận làm em vấp ngã." Giang Mật cúi đầu, dáng vẻ như đã làm sai, lời trong lời ngoài đều là hất bát nước bẩn lên người Triệu Đông Mai: "Chị đã nói với em rất nhiều lần rồi, chồng của chị là Tiêu Lệ, cho dù anh ấy nghèo hay hung dữ như em nói, cũng không có tiền như anh trai của em. Nhưng chị tin rằng chỉ dựa vào sức lực này của anh ấy thì cũng có thể nuôi sống chị".

"Trước kia chị bị em hù dọa, nghĩ anh ấy thật sự sẽ đánh vợ nên mới làm ồn ào không chịu gả cho anh ấy, nhưng khi kết hôn rồi chị mới phát hiện... Phát hiện anh ấy không giống với loại người mà em nói, cho dù chị có làm ầm ĩ thì anh ấy cũng không đánh chị".

Giang Mật lén liếc mắt nhìn trộm Tiêu Lệ một cái, hai má cô đỏ bừng vì xấu hổ, lại không chút mơ hồ mà đổ hết tội lỗi lên đầu Triệu Đông Mai: “Mai Mai, tuy chúng ta là chị em tốt, em rất muốn chị làm chị dâu của em thì chị có thể hiểu được tấm lòng của em. Nhưng mà chị đã gả cho anh Tiêu rồi, xin em đừng nhắc đến anh trai em nữa. Nếu không thì tình chị em của chúng ta coi như chấm dứt, em cũng không cần đến nhà chị nữa!”

Triệu Đông Mai ngạc nhiên nhìn về phía Giang Mật, cái con tiện nhân này dám đổi trắng thay đen!

Rõ ràng là do Giang Mật ham giàu sang, xem trọng tiền của anh trai cô ta.

Nhưng những gì Giang Mật vừa nói chắc chắn đã làm Tiêu Lệ hiểu lầm, nghĩ cô ta vì muốn gả cho anh nên mới cố ý bôi đen Giang Mật trước mặt anh, xúi giục Giang Mật ly hôn với anh, sau đó trở thành người yêu của anh trai cô ta!

Cô ta há miệng muốn giải thích.

"Cô quá đáng lắm rồi." Vẻ mặt Tiêu Lệ kỳ lạ liếc nhìn Giang Mật một cái, khuôn mặt nghiêm túc hạ lệnh tiễn khách: “Triệu Đông Mai, cô là một nữ đồng chí lại đi vào trong nhà của tôi để tặng bánh bao là không hề hợp với phép tắc, cho nên sau này đừng đến nhà của tôi nữa.”

Trong lòng Giang Mật càng có thiện cảm với Tiêu Lệ hơn, người đàn ông này mặc kệ vợ của mình như thế nào nhưng ở trước mặt người ngoài lại rất bênh vực cho người mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp