Xuyên Tới Thập Niên 80: Sau Đêm Tân Hôn, Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối

Chương 2


2 tháng

trướctiếp

"Anh hai nói chị dâu không thích chúng em!" Đôi mắt sáng lấp lánh của Noãn Noãn nhìn về bé trai đang đứng một bên, dùng giọng điệu trẻ con đáng yêu lại lộ ra sự vui đùa: “Anh hai, anh nói chị dâu mà thích chúng ta thì anh sẽ ăn phân gà ở cửa.”

Bé trai: “...”

Một con gà trống to béo kêu "Ác ác" rồi thả một bãi phân, vẫy vẫy cánh, sau đó nghênh ngang mà đi.

Phảng phất như đang nói: Không cần khách khí, nhân lúc nóng hổi mà ăn đi.

Khuôn mặt nhỏ của bé trai cứng đờ, trừng mắt nhìn về phía ăn cây táo, rào cây sung Tiêu Noãn Noãn, dùng ánh mắt của mình muốn để cô nhóc câm miệng lại.

Vẻ mặt của Tiêu Noãn Noãn lại thực nghiêm túc: “Anh ăn ít lại một chút nha, anh cả nói phải để làm phân bón.”

Bé trai: "..." Cậu nhóc sớm hay muộn sẽ bị chọc tức đến chết non.

Trong lòng Giang Mật cười như điên, sờ đầu của bé trai, thật là đâm tay: “Dương Dương, không được ức hiếp em gái.”

Tiêu Dương nghẹn đến chết khiếp, ai ức hiếp em gái?

Cậu nhóc muốn hấy bay cái bàn tay ấm áp đang xoa đầu cậu đi, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà cậu nhóc lại không có làm như vậy, chỉ là cứng cổ trừng Giang Mật.

Trong lòng nghĩ cậu mới không phải đồ ngốc Tiêu Noãn Noãn kia, người phụ nữ dối trá này chỉ cần tùy tiện dỗ dành một cái là lập tức đứng ở trận doanh của chị ta, còn giúp chị ta cùng nhau ức hiếp anh trai của mình.

Cậu nhóc chính là nghe người trong thôn nói, Giang Mật và Triệu Đông Hải cặp với nhau, khiến anh cả làm 'con rùa mai xanh'.

Giang Mật nhìn vẻ mặt của cậu nhóc tỏ ra rất ghét bỏ cô nhưng thân thể lại thực thành thật để cô thân cận, trong lòng thở dài một tiếng.

Tuy rằng hiện tại còn chưa có thương tổn bọn họ, nhưng trước khi kết hôn cô đã tạo ra không ít ầm ĩ.

Từ từ tới đi.

Dù sao hiện tại cô cũng không thể quay về được, đành đi một bước tính một bước vậy.

“Đi thôi, đi ăn cơm sáng.”

Giang Mật nắm tay hai nhóc con, đi về phía bàn gỗ vuông được đặt ở nhà chính.

Đôi mắt đen nhánh thủy nhuận của Tiêu Noãn Noãn mở to, nhìn bàn tay mềm mụp cầm tay nhỏ của mình, sau đó đôi mắt lại chớp chớp một chút, xác định không phải cô nhóc đang nằm mơ. Đôi mắt của cô bé liền cười thành hình trăng rằm non, thân thể bé nhỏ nhịn không được đi đến gần Giang Mật.

Tiêu Dương muốn rụt tay của mình lại, nhưng tay lại nhanh hơn mệnh lệnh của đại não mà đặt tay vào lòng bàn tay của Giang Mật. Sau khi phản ứng lại thì khuôn mặt nhỏ nóng đến đỏ bừng.

Cậu nhóc trừng mắt tức giận mà nhìn chằm chằm vào bàn tay không nghe lời này, như là muốn đem nó băm ra.

Giang Mật làm bộ như không nhìn thấy, khóe môi lại nhịn không được cong lên.

Cửa nhà chính đang mở ra, trong phòng lại không có nhiều ánh sáng lắm, cái bàn được đặt bên phải tường đất, phía trên mặt bàn đặt một rổ có khoảng bốn, năm cái bánh bao đen tuyền được làm từ bột cao lương, một quả trứng gà luộc, trong bát tô đựng đầy thịt heo hầm dưa chua.

Trong đó món thịt heo hầm dưa chua này hơn phân nửa là canh, chỉ có hai miếng thịt heo mỏng và vài miếng dưa chua.

Tròng mắt của hai đứa nhỏ dính chặt ở trên trứng gà và lát thịt rồi trộm nuốt nước miếng.

“Chị dâu, chị ăn đi.”

Noãn Noãn bóc vỏ trứng gà rồi đặt vào trong chén của Giang Mật.

Tiêu Dương không muốn cho người phụ nữ này ăn thịt và trứng gà, ai biết chị ta mặt ngoài hiền lành, sau lưng lại muốn làm chuyện xấu gì.

Nhưng mà nghĩ tới lời dặn dò của anh trai thì cậu chỉ có thể xị mặt xuống, kẹp hai lát thịt lợn ra ném vào trong chén của cô. Sau đó dùng cái thìa múc hai chén canh dưa chua, đem bánh bao bột cao lương bẻ ra rồi ngâm vào trong.

Hai nhóc con mỗi người một chén vùi đầu xì xụp mà ăn sáng.

Bỗng nhiên, một miếng thịt và nửa quả trứng gà được đặt ở trong chén.

Hai nhóc con dừng lại động tác lùa cơm, trợn tròn đôi mắt nhìn thịt và trứng gà ở trong chén, lại dùng vẻ mặt ngốc nghếch nhìn về phía Giang Mật.

Giang Mật cười nói: “Các em đang ở tuổi phát triển cơ thể, cần phải ăn đồ ăn có dinh dưỡng.”

Tiêu Dương rũ xuống lông mi, từ sau khi ba mẹ qua đời đã không còn có ai dắt tay bọn nhóc, lại ôn nhu cười với bọn nhóc nữa.

Lúc người phụ nữ này sờ đầu cậu nhóc khiến cậu nhóc nhớ tới mẹ mình.

Mẹ thường xuyên sờ đầu cậu, rồi cười với cậu vô cùng ôn nhu.

Cậu cũng từng chờ mong chị dâu cả xinh đẹp về nhà, nhưng Cẩu Oa nói chị dâu khinh thường nhà bọn họ, ngại bọn họ là con riêng, đã sớm làm đối tượng với nhà họ Triệu, sẽ không làm chị dâu của bọn họ nữa.

Cậu không chịu tin tưởng nên trộm chạy tới Giang gia, muốn hỏi chị dâu chuyện này, sau đó cậu nghe được người phụ nữ này nói: “Cho dù có chết thì con cũng không muốn gả đến Tiêu gia làm một bà mẹ già!”

Cho nên Tiêu Dương không hề có gánh nặng mà ăn thịt và trứng gà.

Dù sao cũng là đồ sói mắt trắng dưỡng mãi cũng không thân.

Giang Mật nhìn trứng gà trắng nõn ở trong chén, lại giương mắt nhìn về phía Tiêu Noãn Noãn đang ăn từng miếng nhỏ một, không khỏi nghĩ đến kết cục của bé con.

Bởi vì hành động của nguyên chủ mà làm cho tủy của cô bé bị tổn thương, dẫn tới chân tay tê liệt, không thể tự gánh vác được cuộc sống hàng ngày.

Tiêu Lệ vì chăm sóc cho em trai với em gái nên đã sớm bỏ học đi làm ruộng, chỉ dựa vào vài mẫu đất để duy trì cuộc sống thì lấy đâu ra tiền để chữa bệnh cho em gái cơ chứ? Hơn nữa điều kiện chữa bệnh ở thập niên 80 cũng không phát đạt, vậy nên đành để Tiêu Noãn Noãn nằm liệt trên giường.

Chờ tới khi Tiêu Lệ trở thành đại lão thương nghiệp, có điều kiện chữa bệnh cho Tiêu Noãn Noãn thì cũng đã bỏ lỡ thời cơ điều trị tốt nhất rồi, bệnh tình của Tiêu Noãn Noãn vẫn không được cải thiện thêm chút nào.

Khi đến sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cô nhóc, Tiêu Dương tổ chức sinh nhật cho cô nhóc liền hỏi cô nhóc mong muốn gì.

Tiêu Noãn Noãn nói: “Em hy vọng có thể gặp được một chị dâu tốt.”

Đêm đó cô bé tự sát.

Tiêu Dương gãy một chân trở thành người tàn phế, cậu bé vì Tiêu Noãn Noãn làm nhà nghiên cứu khoa học, vì muốn cô bé có thể đứng lên giống như người bình thường vào một ngày nào đó, cái chết của cô bé khiến Tiêu Dương suy sụp tinh thần nghiêm trọng dẫn đến sinh bệnh và chết ngay ngày giỗ của Tiêu Noãn Noãn.

Vành mắt Giang Mật chua xót, cái kết của của anh em nhà họ Tiêu quá thê thảm.

Mặc dù đại lão Tiêu Lệ cũng là tuổi xuân chết sớm, cả đời cũng không lấy ai nữa, nữ chính đã cùng anh vượt qua thời kỳ khó khăn nhất nên anh để tất cả di sản của mình lại cho nữ chính.

Quyển sách này không nên có tên 《Tình yêu năm 80》mà phải có tên 《Cuộc sống bi thảm của anh em nhà họ Tiêu》.

Cô nhìn mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn trước mặt, nếu duyên phận đã để cô trở thành chị dâu của những đứa nhỏ ngoan ngoãn này, vậy thì cô sẽ hoàn thành tâm nguyện của đứa nhỏ này.

Chỉ cần cô còn làm chị dâu của bọn họ một ngày, thì cô sẽ đối tốt với bọn họ một ngày.

Giang Mật cắn một miếng bánh bao bột cao lương khô, khó khăn nuốt xuống.

Cô rất kén ăn.

Trước khi xuyên vào quyển truyện thì cô là bà trùm kinh doanh thức ăn có hệ thống trải dài toàn cầu. Tổ tiên là ngự trù, tay nghề đã được truyền lại qua hàng trăm năm, cho nên mỗi một người thừa kế, yêu cầu đầu tiên là phải học được tay nghề do ông cha truyền lại.

Chẳng lẽ cô lại làm nghề cũ?

Hiện tại là năm 1984. là năm thiếu thốn vật tư, kinh tế cũng chỉ mới vừa được mở cửa, nhưng vẫn có rất nhiều người không dám kinh doanh buôn bán.

Nhóm người đầu tiên dám đứng ở đầu sóng ngọn gió thì đều kiếm được rất nhiều tiền.

Lòng Giang Mật dao động.

Cho dù là vì nuôi đứa nhỏ hay là vì miếng ăn, cô vẫn phải xắn tay áo làm!

Cô sờ cổ tay, suy nghĩ cách để kiếm ra xô vàng đầu tiên.

Ngón tay cô chạm đến vòng ngọc giữa cổ tay, cô bất ngờ phát hiện chiếc vòng ngọc này thế mà giống y như cái mà bà lão ăn xin đã cho cô.

Cho nên bà cụ cảm thấy cô tốt bụng nên đưa cô vào trong truyện thay đổi kết cục bi thảm của anh em nhà họ Tiêu sao?

Không đợi cô nghĩ sâu xa, hình ảnh trước mắt Giang Mật đã thay đổi thành một mảnh đất có rau dưa, trái cây đủ loại, mà hình dáng của quả nào cũng đều căng mọng nước.

Một dòng suối nhỏ trong suốt thấy được đáy ở một đầu khác là đường ranh giới, mây và sương mù bao phủ nên không thể thấy rõ thứ gì.

Trong lòng Giang Mật sợ hãi, chẳng lẽ đây là "Không gian" trong truyền thuyết?

Vậy cô làm sao để hái trái cây?

Chẳng lẽ suy nghĩ giống như trong truyện đã viết?

Không được, không được, Tiêu Dương và Tiêu Noãn Noãn vẫn còn ngồi đó.

Cô đột nhiên biến ra được đồ vật này nọ, chẳng lẽ không dọa sợ người ta sao?

Giang Mật kiềm chế kích động trong lòng, nói với hai đứa nhỏ: “Hai đứa cứ từ từ ăn, chị đi vào phòng thu dọn trước một chút.”

Tiêu Dương nhìn bóng dáng của Giang Mật rời đi, hù doạn Tiêu Noãn Noãn: “Em đừng nghe người phụ nữ hư hỏng đó nói, chị ta cho em ăn thịt, là muốn nuôi cho em mập mập sau đó sẽ bán được em nhiều tiền hơn.”

Tiêu Noãn Noãn sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt trong mắt sắp rơi ra: “Em... Em sau này không ăn thịt, không ăn no nữa, chị dâu sẽ không bán em đi.”

Tiêu Dương: "..." Con bé ngốc!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp