"Cho nên Sát Linh Hoàn tuy gọi là thuật nguyền rủa, nhưng là thuật chính nghĩa khen tốt ghét xấu.” Chúng đạo sĩ hồ nghi nhìn Đằng Ngọc Ý, “Đạo sĩ Thanh Vân Quan sẽ không dễ dàng thi triển chú thuật này, trừ khi họ phát hiện ra người dùng pháp khí có lòng làm loạn, công tử…."
Trong lòng Đằng Ngọc Ý phỉ nhổ vào Lận Thừa Hữu, trên mặt nụ cười không thay đổi, thuận mồm bịa chuyện nói:
“Thật không dám giấu, tiểu nhân mới đến Trường An ngày hôm kia, khi uống rượu trong quán rượu gặp phải Thành Vương thế tử, khi đó tiểu nhân đã uống vài ly nên có chút say, nghe Thành Vương thế tử nói về những món pháp khí Đạo gia với hai tiểu sư đệ của y liền thuật miệng khoe khoang mấy câu về kiếm phỉ thuý trong tay, trong lời nói có ý so bì rõ ràng, không may đã đắc tội Thành Vương thế tử, tối đó khi ra khỏi quán rượu không bao lâu, kiếm của ta liền thành thế này rồi, nói ra cũng thật là tai bay vạ gió.”
Nàng vừa nói vừa thở dài, chúng các đạo sĩ nhìn nhau, hóa ra là đồ tôn của Thanh Hư Tử đạo trưởng, điều này không có gì lạ.
Kiến Mỹ đồng tình nhìn Đằng Ngọc Ý: "Thì ra là như vậy, nhưng đáng tiếc chú thuật này bần đạo không thể hóa giải, nếu có Thanh Hư Tử đạo trưởng ở đây, công tử chỉ cần đem kiếm đến Thanh Vân Quan nói rõ đầu đuôi, y nhất định sẽ giải chú cho người, bây giờ không thể được rồi, nếu như là đồ tôn hạ chú, chỉ có thể chờ Thanh Hư Tử vân du về thôi."
"Cái này…" Đằng Ngọc Ý miễn cưỡng nở nụ cười, "Nếu Thanh Hư Tử đạo trưởng nửa năm một năm không trở lại thì sao?"
“Vậy thì sau nửa năm một năm lại giải chú vậy.” Chúng đạo nhún nhún vai, “Công tử, người đắc tội với ai không đắc, cứ phải đắc tội với đồ tôn của Thanh Hư Tử cơ, tiểu tử này hả, chậc..”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play