Nàng nhớ tới cái đêm chủ tớ gặp nạn, người mặc áo choàng đen xuất hiện ở bức tường bên ngoài, loại hơi thở lạnh lùng hung dữ dường như đến từ địa ngục u minh đó, thật sự khiến người ta không rét mà run, hiện tại còn rất nhiều chuyện phải làm, trước tiên phải bắt đầu từ việc điều tra kẻ áo choàng đen đó trước.
Đằng Ngọc Ý để lại những lời này rồi đi, Đoan Phúc có vui hay giận quanh năm đều mang vẻ mặt này, nhưng lần này y há miệng nhìn về hướng cửa, mất một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.
Đầu bên này thức ăn đã được chuẩn bị xong, Đỗ phu nhân tưới sữa lên men lên cơm vừng đẩy đến trước mặt Đằng Ngọc Ý, dịu giọng nói: "Hồi nhỏ con thích món này nhất, sáng sớm đi đã làm nó chỉ đợi con tỉnh lại ăn thôi đó."
Mặc dù Đằng Ngọc Ý đang nghĩ về việc trở về phủ, nhưng không nỡ phụ sự sắp xếp đầy tâm huyết của dì, trên người đã bắt đầu toát mồ hôi, nghĩ đến từ trưa hôm qua sau khi ngủ đến giờ vẫn chưa ăn gì, liền ngồi xuống chiếu: "Dì à, dì ăn cùng con đi."
Đỗ phu nhân nghe đó ngồi xuống đối diện, từ ái nhìn Đằng Ngọc Ý.
"Buổi sáng dượng con đã đi tìm Thành Vương thế tử theo lời con nói, quyết tâm phải nói cho Thành Vương thế tử biết chuyện tối hôm đó Đỗ Đình Lan đến gặp Lư Triệu An trong rừng trúc, bằng cách này, liệu yêu quái có liên quan gì đến Lư Triệu An hay không, liền có thể mượn tay Thành Vương thế tử tra rõ ràng rồi. Ai biết đâu cửa Thanh Vân Quan đóng chặt, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, dượng con đợi lâu không thấy ai ra cửa đón, vì vậy chỉ đành trở về."
Đằng Ngọc Ý có chút kỳ quái: "Trước giờ hương hỏa của Thanh Vân Quan hưng thịnh, tại sao lại đột nhiên đóng cửa?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT