Tu Tiên Sư Đồ Nghiệt Tình

Các đệ tử trở về (2)


3 tháng


Thấy Ly Hàn Thư chưa hiểu mọi người bèn mồm năm miệng mười nói rõ, hóa ra lúc đầu cả đám tuy thấy Đường Vân tội nghiệp nhưng không tán thành Đường Vân gia nhập Nhật Nguyệt Tông, bởi tu tiên ở đó đâu sung sướng gì. Nhưng rồi khi Lý Biệt kiểm tra ra tư chất của Đường Vân thì mọi người thay đổi suy nghĩ, họ thay đổi thái độ đối với đứa trẻ đáng thương này, dọc đường đi ai nấy đều thân mật với đứa trẻ, chăm sóc nó, kể cho nó nghe mọi điều tốt của Nhật Nguyệt Tông.

Ly Hàn Thư tuy không tán thành cách làm này, nhưng biết đó là ý tốt của các đệ tử, y nhìn Đường Vân tuy chỉ thấy được đỉnh đầu với những ngọn tóc xơ xác.

"Thôi, ngày mai ta đưa ngươi tới một nơi tốt hơn." Ly Hàn Thư nhẹ nhàng nói, y biết mấy môn phái tu tiên hạng trung có danh tiếng tốt, đứa trẻ này chắc chắn sẽ được thu nhận.

Nghe được Ly Hàn Thư nói lúc này Đường Vân mới ngẩng đầu lên nhìn y, "Chưởng môn không cần ta sao?"

Lúc này Ly Hàn Thư mới nhìn rõ mặt đứa bé này, một khuôn mặt gầy gò với đôi mắt to nhưng trông đáng yêu vô cùng, trong trí nhớ của Ly Hàn Thư đám đệ tử chẳng ai đáng yêu bằng Đường Vân cả.

"Không phải, ta rất thích ngươi nhưng có nơi khác còn tốt hơn nơi đây." Ly Hàn Thư chậm rãi giải thích, "Ở đó ngươi sẽ sống sung sướng hơn chỗ này rất nhiều."

Đường Vân nhanh chóng lắc đầu, đôi mắt đen thui nhìn chằm chằm Ly Hàn Thư, "Ngài nói thích ta, vậy là đủ rồi."

Ly Hàn Thư chẳng hiểu nổi cái lý do ngốc nghếch này, rồi y liếc nhìn Lý Biệt ý bảo hãy giải thích cho nhóc đó hiểu, Lý Biệt tiếp nhận ánh mắt của chưởng môn rồi thở dài khuyên nhủ Đường Vân. Nhưng sau tràng giảng giải khuyên bảo của Lý Biệt thì Đường Vân cứ khăng khăng muốn ở lại đây.

Thấy thái độ Đường Vân khác hẳn lúc đầu một đệ tử khác tên Dương Ninh thắc mắc, "Thế sao lúc đầu ngươi đòi đi theo chúng ta để hưởng phúc, bây giờ chưởng môn mang ngươi tới một nơi khác tốt hơn để hưởng phúc ngươi lại không chịu."

Bỗng nhiên Đường Vân rơm rớm nước mắt khiến mọi người không biết phải làm sao, ai nấy đều xông lên dỗ dành, chỉ có Ly Hàn Thư đứng đó ngáp một cái.

"Xin lỗi, chỉ có mấy ca ca tỷ tỷ là đối tốt với đệ, trước nay chẳng có ai đối tốt với đệ cả nên đệ mới lấy cớ mặt dày đòi đi theo." Đường Vân quẹt nước mắt lí nhí nói, "Những người khác trước mặt không nói nhưng sau lưng hay mắng nhiếc đệ."

Chúng đệ tử bị tư thái đáng thương của Đường Vân làm mủi lòng, với lại Đường Vân biết có nơi tốt hơn mà không đi vẫn kiên quyết ở lại đây khiến ai cũng cảm động, mọi người nhìn Ly Hàn Thư với ánh nhìn hy vọng y giữ lại Đường Vân.

Ly Hàn Thư thấy vậy cũng gật đầu coi như đồng ý, "Thôi được, từ nay Đường Vân sẽ là đệ tử Nhật Nguyệt Tông."

Các đệ tử vui vẻ chúc mừng Đường Vân, sau đó họ còn giới thiệu hai người phàm mà họ mướn được, cả hai đều khỏe mạnh nhưng có khuyết tật, Ly Hàn Thư nhìn qua không thấy có vấn đề gì nên việc thuê tạp dịch coi như hoàn thành.

"Rất tốt, có thêm tạp dịch và đệ tử." Ly Hàn Thư hài lòng nhận xét và trước ánh mắt mong chờ của đám đệ tử y tuyên bố, "Tối nay mọi người ăn lẩu."

Tiếng hoan hô của mọi người vang lên, Ly Hàn Thư mỉm cười đi về phòng chờ đợi đêm đến, việc đã có người khác lo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play