Tu Tiên Sư Đồ Nghiệt Tình

Các đệ tử trở về (1)


3 tháng


Ly Hàn Thư nghe tin các đệ tử trở về ngay lập tức dịch chuyển tới trước quảng trường môn phái, mặc kệ trưởng lão Tạ An í ới kêu gọi phải giữ hình tượng.

Đệ tử Nhật Nguyệt Tông vừa vào cửa đã thấy từ xa xuất hiện một thanh niên thân hình thon dài, người vẫn như trước kia không có gì thay đổi, một thân áo lam đơn giản, mái tóc dài phiêu dật được buộc gọn gàng bởi dải lụa lam cùng màu, mặt mày đẹp đẽ khiến ai nấy xem bao nhiêu lần cũng ngây người.

Vừa xuất hiện trước mặt các đệ tử Ly Hàn Thư đã vội vã quan sát xem họ có mang thứ gì thú vị về không, sau đó kiểm tra xem có thiếu sót ai không, cũng tại Nhật Nguyệt Tông nhỏ quá nên làm chưởng môn Ly Hàn Thư luôn phải kiểm tra sau mỗi lần có đoàn đội xuống núi. Lần này các đệ tử trở về đầy đủ, không bị thương hay ra vấn đề gì, ai nấy tinh thần rất tốt, da đen hẳn ra, chỉ là quần áo không được sạch sẽ cho lắm do đi xa.

Người dẫn đầu đám đệ tử xuống núi tên Lý Biệt, có bề ngoài thành thật, tính tình trầm ổn, y cất tiếng, "Chưởng môn yên tâm sư đệ sư muội đều không có việc gì. Chúng ta còn mua rất nhiều đồ ăn vặt và thoại bản cho ngài nữa."

Lý Biệt giơ hai cái túi nặng trĩu ra, Ly Hàn Thư thấy vậy cười cực kỳ vui.

Có tiếng ai đó nhỏ giọng nói, "Đấy, ta nói đâu có sai. Chưởng môn của chúng ta đẹp nhất trên trời."

Ly Hàn Thư thấy một nữ đệ tử đang thì thầm với một đứa bé lạ mặt, "Hoa Nhi đây là?"

Nữ đệ tử tên gọi Hoa Nhi hớn hở giới thiệu, "Tiểu sư đệ mới của chúng con." Nói rồi nàng quay sang đẩy đứa bé ra đằng trước, "Đường Vân, hành lễ với chưởng môn đi."

Bấy giờ Ly Hàn Thư mới chú ý đến đứa bé nọ, mặt nó cứ cúi thấp nên không thấy rõ nhưng xem cách ăn mặc thì là bé trai, tầm mười tuổi, da dẻ xanh xao gầy gò và có đầy sẹo.

"Đệ tử tham kiến chưởng môn." Đứa bé cúi gằm mặt xuống chắp tay hành lễ, nom ra dáng ra hình, giọng nói tuy hơi khàn nhưng rành rọt.

Hành lễ xong đứa bé cứ đứng đó tiếp tục cúi mặt không nói thêm gì, Hoa Nhi đành thay nó giới thiệu, "Đứa trẻ này cha mẹ mất hết, bị họ hàng xa lánh phải đi ăn xin. Lý sư huynh thấy tội nghiệp nên muốn giúp đỡ tìm người nuôi nấng nhưng Đường Vân lại cứ bỏ trốn."

Một nam đệ tử khác tiếp lời, "Đường Vân tìm tới chúng con nói muốn đi theo mọi người, dù có đe dọa thế nào cũng không được."

Ly Hàn Thư nghe vậy mày đẹp khẽ nhăn, thấy vậy Hoa Nhi vội nói, "Chưởng môn, Đường Vân nói rằng nghe lỏm được chúng con nói chuyện nên nghĩ chúng con là tiên nhân, muốn theo bọn con hưởng phúc."

Lý do nghe chẳng hay chút nào, Ly Hàn Thư nghĩ.

Hoa Nhi lại kể tiếp, "Chúng con không đồng ý, nhưng rồi Lý Biệt sư huynh kiểm tra ra Đường Vân có linh căn tốt."

Ly Hàn Thư tỏ ra hứng thú, dưới núi các thị trấn thôn xóm toàn là người phàm vô duyên tiên đồ không có một chút linh căn nào, nếu có chỉ là tạp linh căn hoặc ngũ hành linh căn.

"Tư chất ra sao?" Y nghĩ đứa bé này nhỏ quá, nếu tư chất thấp thì cho nó tiền bạc rồi khuyên nó trở về, hiện tại môn phái bận rộn không rảnh trông trẻ.

Gương mặt Hoa Nhi hưng phấn, "Đường Vân là tam linh căn."

Ly Hàn Thư rũ mi xuống nghĩ tam linh căn đối với Nhật Nguyệt Tông quả là hiếm thấy, được xếp vào hàng trọng điểm bồi dưỡng, nhưng nếu muốn gia nhập vào một môn phái tu tiên đứng đắn không phải không được.

"Tư chất tốt như vậy Nhật Nguyệt Tông giữ không được." Ly Hàn Thư nói thẳng.

Nhật Nguyệt Tông từng có một đệ tử cũng là tam linh căn, nhưng khi biết có thể gia nhập môn phái tu tiên tốt hơn người đó đã chẳng do dự rời đi Nhật Nguyệt Tông.

Lúc này Lý Biệt nhìn đứa bé với vẻ áy náy rồi nhìn Ly Hàn Thư với vẻ chột dạ, y hít sâu một hơi rồi nói, "Chưởng môn, là tụi con lừa gạt Đường Vân, không cho đệ ấy biết sự thật."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play