Từ khi ăn mì trường thọ Tần Hành nấu cho, Giang Dữ Miên đột nhiên trở nên chú tâm vào chuyện học.
Chỉ trong vòng mấy ngày sau đó, Tần Hành đang theo dõi Giang Dữ Miên làm bài tập thì cậu đột nhiên nói phải thêm tiết. Tần Hành suýt nữa thì tưởng rằng cậu bị yểm bùa, hỏi cậu sao lại muốn thêm tiết.
“Em muốn học đấy, có được không ạ.” Giang Dữ Miên cắn bút hỏi Tần Hành. Trông cậu rất ngoan, Tần Hành bèn rút bài tập của cậu ra xem, tất cả đều sai.
Tần Hành cảm thấy mấy kiến thức căn bản này phải dựa vào bản thân mình hiểu ra, gia sư thêm mấy chuyến cũng không làm nên được trò trống gì. Hơn nữa anh cũng không có nhiều thời gian như vậy, bèn nghĩ ra một cách chữa cháy. Trước tiên không thêm tiết mà giao thêm bài tập cho Giang Dữ Miên để làm thường ngày, đợi kì kiểm tra tháng sau Giang Dữ Miên có tiến bộ rồi lại nói tiếp.
Giang Dữ Miên ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt mong chờ. Cậu năn nỉ nói mình nhất định sẽ cố gắng học tập, lại đưa ra đề nghị muốn cho Tần Hành thêm tiền lương, nhưng lại bị Tần Hành lạnh lùng nhìn thoáng qua, thế là không dám nói lời nào nữa.
Tần Hành không biết phải đối xử với loại thiếu niên thiếu thốn tình thương này như thế nào mới không làm cho cậu hiểu lầm. Anh cầm tiền lương Mã Uy cho mà thấy không đủ tự tin, bởi vì anh cũng không dạy dỗ gì Giang Dữ Miên cả. Bây giờ, Giang Dữ Miên chịu học cũng làm cho trong lòng của anh cảm thấy thoải mái một chút.
Mặc dù anh cảm thấy vấn đề lớn nhất của Giang Dữ Miên không phải là không học giỏi, mà là cách sống và giá trị quan của cậu không bình thường. Nhưng những thứ này không đến phiên anh dạy dỗ.
Giang Dữ Miên cúi đầu lật sách. Tần Hành nhìn cậu, trong lòng thầm đoán Giang Dữ Miên chỉ là thiếu người chơi cùng, nếu muốn cậu học thật thì cậu cũng không kiên nhẫn mấy, không ngờ rằng Giang Dữ Miên đúng là nghiêm túc học thật. Nền tảng của cậu thật sự rất kém, thường xuyên bị kẹt lại ở những chỗ mà Tần Hành không tưởng tượng được; thói quen suy nghĩ cũng không tốt, lúc làm đề thì bắt đầu ngẩn người, không có ý thức về thời gian, còn thích mở TV ra rồi mới làm bài. Nếu cậu đã muốn học thì đây đều là những chuyện phải từ bỏ.
Tần Hành tắt TV, Giang Dữ Miên cũng ngừng bút, làm ầm ĩ muốn mở TV. Cậu nói mình không chịu nổi hoàn cảnh không có âm thanh.
“Vậy thì sửa đi.” Tần Hành đè điều khiển từ xa lại không cho Giang Dữ Miên cầm.
Giang Dữ Miên buồn bực nhìn câu hỏi mình không biết làm trên bài tập, nghi ngờ đầu óc mình bị nước vào mới chọn khối khoa học tự nhiên.
Sau một khoảng thời gian quan sát Giang Dữ Miên, Tần Hành phát hiện cậu làm việc và nghỉ ngơi cũng rất lộn xộn. Không buồn ngủ đến cực điểm thì không ngủ được, ban đêm ngủ muộn nên ban ngày không thể tập trung tinh thần, toàn bộ đồng hồ sinh học đều sai. Tần Hành bèn quy định với cậu, bảo Giang Dữ Miên hãy tự căn thời gian mỗi ngày, bắt đầu từ bảy giờ, cứ hai tiếng thì làm một phần đề mô phỏng, trước mười một giờ đêm nhất định phải đi ngủ.
Một buổi tối nọ, vào lúc mười giờ hơn, Tần Hành gọi điện thoại hỏi Giang Dữ Miên đã đi ngủ chưa. Giang Dữ Miên ở đầu bên kia vang lên tiếng phim lồng tiếng to ầm trời, còn nói mình làm xong bài thi rồi, chuẩn bị đi ngủ.
Tần Hành vạch trần cậu: “Em đang xem phim à?”
Giang Dữ Miên nhanh chóng phủ nhận, còn tắt tiếng phim: “Làm gì có.”
“Anh đang ở dưới lầu.” Tần Hành không nói nhảm với Giang Dữ Miên, bảo cậu mở cửa.
Chiều ngày hôm đó một đàn anh của Tần Hành tên là Kỳ Dương hẹn anh ra nói chuyện, trùng hợp là ở ngay gần nhà Giang Dữ Miên. Hai người ở đó cho đến khuya, Tần Hành cũng không đồng ý đề nghị hùn vốn của Kỳ Dương. Tần Hành đi đến đường cái, đang định về trường học thì nhớ tới tên học sinh không chịu đi ngủ đàng hoàng vào buổi tối của anh, bèn dứt khoát rẽ sang kiểm tra đột kích.
Chờ năm phút, Giang Dữ Miên mới mở cửa, cậu mạnh miệng: “Anh tới làm gì? Em đã lên giường rồi.”
Tần Hành đi thẳng vào trong, đến phòng chiếu sờ sờ máy chiếu phim. Thấy nóng, anh khoanh tay tay quay đầu nhìn Giang Dữ Miên: “Em xem từ lúc mấy giờ?”
Giang Dữ Miên không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm dép lê của mình, lộ ra cái xoáy trên tóc cho Tần Hành nhìn.
“Bài thi buổi tối đâu?” Tần Hành hỏi cậu. Anh nhớ tới chuyện gì đó, bèn cúi đầu tìm rồi tìm thấy hai cây bút ở bên cạnh ghế dựa: “Giỏi đấy Giang Dữ Miên, làm bài ở trong phòng chiếu phim.”
Giang Dữ Miên nói: “Có thể là lúc dì quét dọn vệ sinh đã làm rơi ở đây.”
Tần Hành chìa tay về phía cậu: “Bài thi đâu?”
Giang Dữ Miên nhăn nhó thật lâu rồi mới ngồi xổm xuống, kéo ngăn kéo ở giữa hai cái ghế dựa, lấy ra một tờ bài thi dúm dó đưa cho Tần Hành.
Tần Hành lật tới lật lui. Giang Dữ Miên vừa làm đề đã bắt đầu vạch lung tung, xem ra là vừa viết vừa bị kịch bản trên màn hình hấp dẫn, cũng không biết tay mình đang viết gì.
Dưới yêu cầu của Tần Hành, Giang Dữ Miên kéo túi lấy chìa khóa phòng xem phim ra đưa cho anh, Tần Hành khóa cửa lại ở ngay trước mặt cậu. Miệng Giang Dữ Miên sắp trề ra, còn lưu luyến không rời đưa tay ra sờ sờ tay nắm cửa.
Tần Hành bỏ chìa khóa vào trong túi mình, Giang Dữ Miên nuốt nước miếng một cái: “Cuối tuần có thể đưa cho em không?”
Tần Hành vô tình từ chối: “Nghỉ đông sẽ đưa cho em.”
Một buổi trưa thứ bảy cuối tháng mười hai, bài thi tháng cuối cùng của Giang Dữ Miên đã được phát ra. Tần Hành đến nhà thì thấy cậu đang nhìn chằm chằm bài thi ngẩn người thì lấy qua xem, kết quả không đồng đều, từ bảy mươi đến chín mươi điểm.
Đây chính là trình độ của Giang Dữ Miên khi tự làm bài thi, lại còn là thành quả sau khi Tần Hành đột kích cậu.
“Em như vậy không thi đại học nổi đúng không?” Giang Dữ Miên buồn bã hỏi Tần Hành: “Anh nói xem có chỗ mua đáp án đề đại học không?”
“Không thi nổi.” Tần Hành không chút lưu tình đả kích cậu: “Không có.”
Giang Dữ Miên “À” một tiếng, không nói gì, hạ mắt xuống nhìn bài thi toàn dấu gạch chéo đỏ tươi.
Một lát sau, cậu lại hỏi: “Có cách gì hay không?”
Tần Hành nhìn dáng vẻ nghiêm túc buồn bã này của Giang Dữ Miên thì buồn cười, rút bài thi từ trong tay cậu ra, bóp mặt cậu bảo cậu ngẩng đầu lên: “Em thật sự muốn học giỏi lên à?”
“Muốn.” Giang Dữ Miên nói, cậu nhìn Tần Hành: “Em cũng muốn học đại học S.”
Tần Hành ngẩn người, nhịn không được mà bật cười.
Giang Dữ Miên hơi khó chịu: “Anh cười cái gì?”
Tần Hành cố gắng nhịn cười, khích lệ cậu: “Thanh niên có ước mơ là chuyện tốt.”
Giang Dữ Miên tức giận cướp bài thi về, đè sách lên không cho Tần Hành nhìn nữa.
Vẻ mặt Tần Hành nghiêm nghị bảo cậu lấy ra, giảng câu sai xong thì chuẩn bị tiếp tục với đề cuối kì. Giang Dữ Miên lấy bài thi ra, lề mà lề mề nói: “Vậy anh đừng cười em.”
“Không cười em.” Tần Hành dỗ cậu: “Chúc em thi đậu đại học S, làm đàn em của anh.”
Đang giảng đề, đột nhiên Giang Dữ Miên gọi tên Tần Hành: “Tần Hành?”
Tần Hành hỏi cậu sao vậy.
“Nếu cuối kì em thi được một trăm điểm, anh dẫn em ra ngoài chơi được không?” Giang Dữ Miên hỏi anh.
Trời lạnh, Giang Dữ Miên sợ lạnh. Trong nhà bật sàn sưởi ấm và điều hòa, cậu lại đổi sang đồ mặc ở nhà thật dày làm từ nhung san hô, tóc trước kia duỗi thẳng giờ lại xoăn lại, ôm lấy khuôn mặt vừa nhỏ vừa nhọn.
Chính Giang Dữ Miên cũng không nghĩ rằng Tần Hành sẽ đồng ý với cậu, dùng câu không quá dễ nghe để hình dung về Giang Dữ Miên thì là cậu chẳng có gì ngoài tiền. Chẳng qua là suy nghĩ môn nào cũng một trăm điểm của Giang Dữ Miên quá hão huyền, mà Tần Hành cũng không có mấy chuyện gì quan trọng trong ngày nghỉ. Anh liền nói: “Em thi không đậu anh cũng dẫn em đi. Em muốn đi đâu?”
“Chỗ nào cũng được.” Giang Dữ Miên nói: “Đến nhà anh làm khách cũng được, nhà anh ở chỗ nào?”
Tần Hành không có nhà. Anh đã đi mấy năm, căn nhà trệt cũ từng ở trước kia đã lâu năm không tu sửa, nói không chừng đã sập rồi. Nhưng Giang Dữ Miên không hề biết chuyện nhà anh, còn tưởng rằng Tần Hành là người ở thành phố S.
“Nhà anh thì không đi được.” Tần Hành cũng không nói rõ ràng: “Vậy đến lúc đó lại nói.”
Giang Dữ Miên thấy Tần Hành đồng ý với cậu thì mặt mày cũng trở nên dịu dàng hơn một chút, nghe Tần Hành sửa câu sai cho cậu, lật sách ra tìm kiến thức để ôn tập, rồi lại đột nhiên hỏi: “Anh đi công viên Hà Tân bao giờ chưa?”
Tần Hành cảm giác mình không phải đang dạy một học sinh mà là đang nuôi tổ tiên, anh cài lên sách: “Giang Dữ Miên.”
*Ý nghĩa ban đầu của “tổ tiên nhỏ” là từ một người hầu dùng với cậu chủ nhỏ khi người đó lo lắng, sau đó nó được mở rộng để dùng khi cha mẹ hoặc những người lớn khác phàn nàn hoặc trách mắng những đứa trẻ nghịch ngợm. Tổ tiên nhỏ là biệt hiệu của người mà bạn yêu thương nhất, chẳng hạn như em bé ngoan, em bé, tổ tiên nhỏ, đều có thể dùng để gọi người mà bạn yêu thương nhất.
“Ừm?” Giang Dữ Miên hơi nghiêng đầu nhìn anh. Hàng lông mi dài của cậu trông rất dày dưới ánh đèn tông vàng, đôi mắt lấp lánh như lưu ly như thể trên toàn bộ thế giới chỉ có một người là Tần Hành có thể làm cho cậu có biểu cảm như vậy, hết lòng tin tưởng Tần Hành.
Tần Hành bị cậu nhìn đến mức trong lòng ngứa ngáy, cũng quên mất mình đang định nhắc nhở Giang Dữ Miên cái gì, chỉ bảo cậu tập trung nghe giảng.
Mùa xuân năm nay tới sớm, kỳ thi cuối kì của Giang Dữ Miên và Tần Hành đều vào giữa tháng giêng. Chính Tần Hành cũng phải ôn tập, anh cầm sách đến nhà Giang Dữ Miên.
Ngày Mã Úy trở về chính là trước một ngày Giang Dữ Miên thi.
Cậu đã làm xong một phần đề thi vật lý, giao cho Tần Hành chữa, còn mình thì đi tắm trước.
Tần Hành đang ngồi ở chỗ bàn ăn phòng khách thì khóa cửa đột nhiên xoay một cái, cửa mở.
Một người phụ nữ ăn mặc rất mốt lảo đảo đi vào. Mùi rượu đi kèm với mùi nước hoa, đậm đến mức Tần Hành ở cách thật xa vẫn có thể ngửi thấy.
Bà đối mặt với Tần Hành, cả hai đều ngẩn người.
“Cậu là ai? Sao lại ở nhà tôi?” Mã Úy hỏi anh.
Tần Hành đoán bà là mẹ của Giang Dữ Miên, bèn chào bà, nói mình là gia sư của Giang Dữ Miên.
Mã Úy chơi ở trên biển hai tuần rồi đi Nhật Bản phẫu thuật thẩm mỹ mặt, chỉnh sửa hai tháng mới trở về. Đám bạn của bà biết bà đã về thì ầm ĩ muốn mở tiệc cho bà. Bà vừa về nước đã make up rồi đi khách sạn, chơi mấy ngày rồi mới về.
Bà chóng mặt bám vào cửa, suy nghĩ kỹ một hồi mới nhớ lại rằng mình đã tìm gia sư cho con trai. Không ngờ rằng chị Hương vốn có hình tượng khuê nữ nông thôn mà lại giới thiệu một gia sư đẹp trai như vậy.
Bà lộ ra một nụ cười vô cùng mập mờ, thậm chí còn không cởi giày cao gót mà đã đi qua chỗ Tần Hành: “Cậu học đại học S à?”
Tần Hành khẽ nhíu mày, gật đầu nói phải.
“Đại học S là đại học tốt. Sau này Miên Miên nhà cô cũng muốn thi đại học S, phải nhờ con dạy dỗ nó thật tốt, thầy giáo nhỏ.”
Tính cách hai mẹ con không giống nhau, nhưng ước mơ thi đại học S thì lại giống nhau như đúc.
Tay Mã Úy vịn lên bàn, gần sát Tần Hành. Tần Hành đứng lên, lui về sau một bước.
“Thầy giáo nhỏ, đừng thẹn thùng mà.” Mã Úy che miệng cười. Bà tiêm trên mặt nên cười lên trông hơi cứng. Cồn làm cho máu bà nóng lên. Bà nhìn chàng trai tỏa sáng đẹp trai trước mặt, lại nhớ tới tên đàn ông già đến mức da cũng sắp chùng mà mình luôn phải hầu hạ, nảy sinh suy nghĩ đùa giỡn nửa thật nửa giả.
Tần Hành càng lui thì bà càng tiến lên, dồn Tần Hành đến bên tường, dán vào anh thật gần.
Tần Hành đưa tay ra, không đụng vào Mã Úy mà dùng cùi chỏ cản bà lại.
Mã Úy cầm lấy tay Tần Hành: “Thầy giáo nhỏ, tay của cậu trông đẹp thật đấy.”
Tần Hành rốt cuộc không nhịn được nữa, nắm lấy cổ tay Mã Úy đẩy bà ra: “Dì, dì tự trọng* đi.”
*自重
“Dì không nặng* đâu, cậu có muốn ôm một cái thử không?” Mã Úy dán lên người Tần Hành, cơ thể nam tính trẻ tuổi giàu sức sống làm bà không giữ được mình.
*重
“Mã Úy!” Trên bậc thang sau lưng bà truyền đến một tiếng kêu kiềm chế mà phẫn nộ.
Giang Dữ Miên đã tắm rửa xong, vừa xuống lầu thì đã nhìn thấy người mẹ mấy tháng không gặp của cậu đang treo trên người Tần Hành. Tần Hành vẻ mặt lúng túng, đẩy vai bà ra, từ chối bà.
Bị Giang Dữ Miên kêu một tiếng Mã Úy mới tỉnh rượu một chút. Bà buông Tần Hành ra, quay người lại nhìn Giang Dữ Miên, nhiệt tình giang hai tay về phía cậu: “Miên Miên, mẹ về rồi đây.”
Giang Dữ Miên tức giận đến phát run, cậu nhìn chằm chằm Mã Úy: “Cút.”
“Nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy?” Mã Úy nhíu mày nói: “Không lễ phép gì cả.”
Giang Dữ Miên lại nói một lần nữa: “Cút.”
Mã Úy cầm cái ly ở trên bàn lên ném xuống đất. Ly thủy tinh đập lên trên nền đá cẩm thạch của phòng ăn, phát ra một tiếng “ầm”, các mảnh vỡ văng khắp nơi. Bà nghiến răng giằng co với Giang Dữ Miên. Giống như một đôi tử địch, trong đáy mắt hai người đều là sự thù hận không hề che giấu.
Tần Hành không muốn tham gia trận chiến gia đình này. Anh nói với Giang Dữ Miên: “Anh đi trước.”
Lúc này Giang Dữ Miên mới nhìn anh, sắc mặt trắng bệch giống như sắp bật khóc. Tần Hành hơi không đành lòng, nói: “Anh về đến nơi rồi thì sẽ gọi điện cho em.”
“Em tiễn anh.” Giang Dữ Miên nói.
Tần Hành nói được, đi qua kéo Giang Dữ Miên đi ra ngoài.
Sau khi đã vào thang máy, Giang Dữ Miên nói với Tần Hành: “Xin lỗi.”
“Không có gì.” Tần Hành sờ đầu cậu. Thang máy đến tầng dưới cùng, Giang Dữ Miên đi ra cùng. Cậu chỉ mặc một bộ áo ngủ nhung mỏng, Tần Hành sợ cậu cảm bị cảm nên không cho cậu đi ra hành lang. Giang Dữ Miên nắm ba lô của anh không chịu thả, trong lòng Tần Hành cũng hơi chua xót đau đớn, còn chưa nghĩ rõ ràng mình phải làm gì mà đã đưa tay ôm lấy cậu, nói với cậu: “Không sao.”
Giang Dữ Miên thấp hơn anh nửa cái đầu, thân người gầy trơ cả xương, không có mấy lượng thịt, Tần Hành ôm cũng thấy cấn tay. Giang Dữ Miên vùi đầu vào trong cổ Tần Hành, mái tóc nửa khô còn mang theo hơi ẩm. Tần Hành cũng không biết Giang Dữ Miên có khóc không, anh đặt tay lên trên vai Giang Dữ Miên, nói: “Chờ em thi xong, anh dẫn em đi giải sầu.”
Giang Dữ Miên cúi đầu đi trở về trong thang máy, ấn số tầng.
Tần Hành đợi một lát rồi mới đi, trên đường anh gửi tin nhắn cho Giang Dữ Miên. Giang Dữ Miên nói Mã Úy sẽ ở lại thành phố S một khoảng thời gian, cậu muốn tự đi thuê phòng ở.
Mấy ngày trước Tần Hành đã nói với Giang Dữ Miên, tối hai ngày trước khi Giang Dữ Miên thi bài thi lớn anh cũng có bài thi thí nghiệm, bảo cậu tự ôn tập, đừng chơi đùa lung tung, rồi lại đồng ý với cậu, đợi anh cũng thi xong rồi thì sẽ cùng cậu đi tìm phòng trọ, bảo cậu trước tiên hãy ngoan ngoãn ở nhà.
Giang Dữ Miên đồng ý ngoài miệng, nhưng vừa quay đầu liền thu dọn hành lý, hơn nửa đêm chạy đến khách sạn bên cạnh trường học thuê phòng, cũng không nói với Tần Hành.
Sau khi Giang Dữ Miên tròn mười sáu tuổi, bố ruột của cậu đã qua mặt Mã Úy, gửi thẳng tiền đến thẻ của cậu. Hồi trước, có khi Mã Úy không đủ tiền tiêu còn tới đòi Giang Dữ Miên. Bây giờ hai người mâu thuẫn, Giang Dữ Miên lại bớt lo hơn, một người ăn no cả nhà không lo*, sống thoải mái như cá gặp nước ở khách sạn.
*câu này ý là nhà có 1 mình GDM nên không ai phải lo.
Đợi đến khi Tần Hành làm xong bài thi của mình, hỏi Giang Dữ Miên đang ở đâu thì cậu đã ở khách sạn được một tuần lễ. Giữa trưa cậu vừa tỉnh ngủ thì nhận được điện thoại của Tần Hành bảo cậu xuống lầu, cậu mới như mởi tỉnh lại từ trong mơ mà gửi địa chỉ khách sạn cho Tần Hành.
Giang Dữ Miên vừa được nghỉ đã khôi phục lại phong cách làm việc và nghỉ ngơi của cú đêm, một giờ chiều là đang lúc cậu buồn ngủ díp mắt. Tần Hành ấn chuông cửa phòng cậu, cậu mặc áo choàng tắm khách sạn, uể oải đi ra mở cửa. Trong phòng, đồ vật bị ném lung tung, hiện lên dáng vẻ thiếu gia coi khách sạn là nhà.
“Anh cứ ngồi thoải mái.” Giang Dữ Miên chào hỏi Tần Hành rồi ngồi xổm xuống mở tủ lạnh nhỏ ra, hỏi Tần Hành muốn uống gì.
Tần Hành cầm chai nước uống, không tán thưởng nhìn Giang Dữ Miên, hỏi cậu đã bao lâu rồi không ra ngoài.
Giang Dữ Miên tách tách ra đầu ngón tay: “Năm ngày sáu ngày.”
Khi ăn cơm cậu toàn gọi khách sạn đưa cơm. Khách sạn có sáu nhà ăn, đến bây giờ mới ăn được hai vòng.
“Ngày mai anh dẫn em đi tìm phòng.” Tần Hành nói, tiện tay bỏ quần áo Giang Dữ Miên ném ở bên cạnh sọt quần áo giặt vào trong sọt.
Giang Dữ Miên lắc ngón tay: “Ngày mai anh phải dẫn em đi chơi.”
Tần Hành ngồi ở trên giường Giang Dữ Miên nhìn cậu: “Nói đi, em muốn đi đâu?”
Câu này lại đánh bại Giang Dữ Miên, cậu cũng không biết mình muốn đi đâu.
“Không biết đi đâu thì đi tìm phòng.” Tần Hành tàn nhẫn nói: “Em lại ở tiếp nữa thì sẽ tàn phế luôn đấy.”
Đang nói thì điện thoại di động của Giang Dữ Miên vang lên, là lớp trưởng lớp cậu gọi đến, hỏi tại sao cậu không tới lấy phiếu điểm. Tần Hành nghe Giang Dữ Miên trả lời xong thì biết người này sống quên cả ngày tháng rồi.
Giang Dữ Miên vội vàng thay quần áo, thấy Tần Hành dù bận nhưng vẫn ung dung chờ cậu ở bên ngoài: “Anh đi lấy phiếu điểm với em.”
Thấy Giang Dữ Miên còn đang nhăn nhó muốn từ chối, Tần Hành bổ sung: “Lấy phiếu điểm xong anh dẫn em đi công viên vùng ngoại thành mới mở.”
Giang Dữ Miên lập tức trở nên chấn phấn, gật đầu nói được rồi kéo Tần Hành đi ra ngoài.
Dù trường trung học A đang trong kì nghỉ nhưng vẫn gác cổng rất nghiêm. Tần Hành không có thẻ của trường nên không vào được, đành chờ Giang Dữ Miên ở cổng trường học. Giang Dữ Miên đeo ba lô chạy chậm ra, thở ra từng làn từng làn khói trắng.
“Mong chờ như thế à?” Tần Hành đi cạnh Giang Dữ Miên, đột nhiên nắm lấy dây kéo ba lô của cậu, kéo khóa kéo lật ra phiếu điểm.
Giang Dữ Miên đỏ mặt, quay người giành giật với anh. Nhưng Tần Hành đã lấy phiếu điểm ra, nâng cao hơn đầu, Giang Dữ Miên kiễng chân lên cũng không với tới được.
Tần Hành ngẩng đầu, nhìn vào đọc: “Ngữ văn, chín mươi tám. Tiến bộ nhiều đấy, Miên Miên.”
“Anh đừng gọi em là Miên Miên.” Giang Dữ Miên kéo cánh tay Tần Hành muốn nhảy lên giật lấy, nhưng Tần Hành đã dùng một tay đè cậu xuống.
“Toán học, một trăm lẻ ba. Hơn một trăm rồi, Miên Miên rất tuyệt.” Tần Hành khoa trương khen ngợi Giang Dữ Miên, ngay cả lỗ tai cậu cũng nóng lên.
Tần Hành đọc ra tất cả thành tích của cậu một lần rồi mới trả lại tờ phiếu cho cậu.
Giang Dữ Miên tức giận lấy lại nhét vào trong cặp, cùng Tần Hành đứng ở trạm xe buýt chờ xe cùng nhau, không muốn nói nhiều với Tần Hành nữa. Mùa đông ở thành phố S gió rất lớn, Giang Dữ Miên quấn một cái khăn quàng cổ rất dày, hận không thể quấn hết cả đầu lại. Một cơn gió thổi tới, cả người cậu bị thổi xuyên qua, cóng đến phát run.
Tần Hành nhìn Giang Dữ Miên co lại thành một cục mà vẫn không nhắc đến chuyện đón xe thì cứ cảm giác mình cứ bạc đãi Giang Dữ Miên chỗ nào đó. Anh đưa tay vẫy taxi, đẩy Giang Dữ Miên vào.
Trong xe ấm áp, cách âm tốt, hàm răng Giang Dữ Miên vẫn còn run lẩy bẩy, phát ra âm thanh “cạch cạch cạch”.
Tần Hành nghe thấy thì buồn cười, nghiêng người sang, tay trái ấn lên trên hàm bên phải của Giang Dữ Miên, cảm nhận sự run rẩy của cậu, hỏi cậu: “Sao lại sợ lạnh như thế?”
Giang Dữ Miên hơi hé miệng, răng trên răng dưới liền không đụng vào nhau nữa, nhưng bờ môi cậu vẫn còn hơi run rẩy, nói chuyện cũng không rõ ràng: “Thì lạnh thôi.”
Mặt của cậu cũng lạnh. Tay Tần Hành nóng bỏng, cậu liền không nhịn được mà dán lên, dùng tay lạnh như bằng đè tay Tần Hành lại, không cho anh động đậy, ra lệnh: “Che giúp em một chút.”
Tần Hành bật cười: “Bên trái có muốn không?”
“Muốn.” Giang Dữ Miên cảm kích nhìn cái tay còn lại của Tần Hành: “Cảm ơn.”
Tần Hành đành phải dùng hai tay ôm lấy mặt Giang Dữ Miên. Mặt Giang Dữ Miên còn nhỏ hơn anh tưởng tượng, hai tay ôm lại một cái là hết rồi. Tần Hành hỏi cậu: “Em như thế này làm sao đi ra ngoài khu vui chơi được.”
“Chạy một lát là nóng lên thôi.” Giang Dữ Miên lạc quan nói.
Hai tiếng sau, bọn họ vẫn còn đang xếp hàng ở bên ngoài trò chơi thứ nhất – tháp thả*, xem ra còn phải xếp hàng thêm nửa tiếng nữa.
Bọn họ tới không đúng lúc. Gần bốn giờ chiều thứ bảy chính là thời điểm nhiều người nhất, tất cả trò chơi lôi cuốn đều đang xếp những hàng dài. Giang Dữ Miên nhìn thấy người ở trên tháp thả thét lên, cảm thấy rất vui, bèn lôi kéo Tần Hành muốn chơi trò này, hai người liền đứng ở cuối hàng.
Ban đầu Giang Dữ Miên còn kiên cường đứng đó một mình. Sau hai mươi phút run rẩy, cậu càng lúc càng gần Tần Hành, cuối cùng không kiêng dè ánh mắt người ngoài mà ôm lấy cánh tay anh.
Tần Hành cúi đầu nhìn cậu một cái, hỏi: “Lạnh lắm à?”
Giang Dữ Miên gật đầu, môi đã tím ngắt.
Tần Hành kéo Giang Dữ Miên qua, ôm vào trong ngực. Anh làm như không nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của các cô gái nhỏ ở đằng sau.
“Không phải em nói chạy một lát là nóng lên à?” Tần Hành kề sát vào bên tai Giang Dữ Miên cười cậu. Giang Dữ Miên mặc nhiều nên không cấn tay như trước nữa, ôm cách quần áo dày cũng không hề tốn sức, giống như ôm một cục lông vậy.
Giang Dữ Miên còn ngại không đủ nóng, kéo tay Tần Hành vòng trước người, hận không thể thịt chạm thịt Tần Hành để sưởi ấm, trong miệng còn nói: “Không được, chạy tùm lum không văn minh.”
Vào lúc Giang Dữ Miên rốt cuộc đã được Tần Hành sưởi ấm lên, bọn họ xếp hàng xong, ngồi lên, cài đai an toàn rồi lên cao. Giang Dữ Miên bắt đầu căng thẳng.
Cậu nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân cách mình càng ngày càng xa, nhát gan kéo tay Tần Hành.
Tần Hành ấn ấn mu bàn tay cậu trấn an, bảo cậu đừng sợ. Giang Dữ Miên vừa định nói gì đó thì bọn họ đã đến chỗ cao nhất, bàn sắt dừng lại. Ngay sau đó, cảm giác mất trọng lượng tập kích Giang Dữ Miên, đai an toàn chụp lấy bả vai Giang Dữ Miên thật chặt rồi kéo xuống dưới, nhanh chóng kéo cậu hạ xuống.
Vào lúc đi xuống tháp thả, Giang Dữ Miên như muốn té xỉu, mặt mày ngơ ra bị Tần Hành kéo xuống.
Ở lối ra của tháp thả có bán ảnh chụp, ảnh của người chơi ở trên tháp thả sẽ được chiếu thử trên màn hình. Giang Dữ Miên không muốn xem, Tần Hành lại kéo cậu lại chờ ảnh chụp. Vào lúc khuôn mặt sợ hãi đến sắp khóa của Giang Dữ Miên xuất hiện ở trên màn ảnh, cậu xấu hổ giận dữ muốn chết, bỏ lại Tần Hành xông về phía trước. Tần Hành sợ lạc mất Giang Dữ Miên, không kịp mua ảnh chụp mà chạy đuổi theo cậu.
“Miên Miên, em đừng chạy.” Tần Hành chạy chưa được mấy bước đã đuổi kịp cậu, trêu đùa kéo ba lô của Giang Dữ Miên, không chịu thả giống như đang kéo chó con.
Cuối cùng Giang Dữ Miên cũng đã khôi phục sức lực, cũng kéo lại ba lô của mình, kiên quyết đấu tranh với thế lực ác độc Tần Hành.
Hai người kéo đến kéo đi, lúc đi ngang qua một cửa hàng ở gần đó, một luồng hơi ấm từ trong tiệm mạnh mẽ ùa ra. Bước chân của Giang Dữ Miên chậm lại, không tự chủ được mà đi vào trong.
Trong tiệm toàn bán mấy loại giống như búp bê sang trọng, các bé gái nhỏ thì thích nhưng hai chàng trai thì lại không hứng thú lắm với mấy cái này. Giang Dữ Miên đi dạo một vòng, không vừa ý với cái gì, đang định ra ngoài thì Tần Hành gọi cậu một tiếng. Cậu quay đầu lại nhìn, một món đồ mềm nhũn được đội lên trên đầu cậu.
Cậu xoay qua chỗ khác soi gương, Tần Hành đội cho cậu một cái mũ đội đầu hình con cá mập, kẹt ở trên đầu cậu như muốn ăn cậu vậy.
“A.” Giang Dữ Miên nhìn Tần Hành trong gương, nhất thời nổi ý nghịch ngợm, lộ ra vẻ mặt sợ hãi với anh: “Bị cá mập ăn rồi.”
Tần Hành ngẩn người, đưa tay kéo mũ trên đầu Giang Dữ Miên xuống một chút, che khuất mắt cậu: “Đừng nhúc nhích.”
Giang Dữ Miên không biết anh muốn làm gì, liền đứng đấy bất động, hỏi anh: “Làm gì?”
Tần Hành lấy điện thoại di động ra, lén chụp một tấm hình, chụp xong cất đi rồi mới nói: “Cái mũ này rất hợp với em.”
“Vậy anh cũng mang lên thử xem.” Giang Dữ Miên lập tức nói. Cậu tháo mũ xuống, đội lên đầu Tần Hành nhưng bị anh dùng bạo lực trấn áp.
Tần Hành cầm cái mũ đi trả tiền: “Anh thì thôi.”
Giang Dữ Miên đi theo đằng sau Tần Hành, không bỏ cuộc mà thuyết phục: “Thử xem đi mà.”
Tần Hành trả tiền, cầm theo cái túi ra ngoài, xem đồng hồ, đã sáu giờ rồi. Anh hỏi Giang Dữ Miên muốn ăn gì, Giang Dữ Miên cũng không biết. Anh dẫn Giang Dữ Miên đi về phía khu ẩm thực, còn mở cái mũ ra đội lên đầu Giang Dữ Miên, nói thế này sẽ ấm hơn một chút.
Giang Dữ Miên vốn vừa ngốc vừa tự giác, cũng không cảm thấy như thế này buồn cười. Bị Tần Hành nói như vậy, cậu còn cảm thấy thế này ấm áp một cách kì lạ, liền nắm lấy mũ chỉnh lại cho ngay ngắn rồi dán sát vào Tần Hành mà đi.
“Chủ tịch!”
Đột nhiên có mấy người gọi bọn họ lại, Tần Hành quay đầu nhìn, là đàn em trong hội học sinh của anh.
Giang Dữ Miên dựa vào cánh tay của anh, nhìn bọn họ và Tần Hành chào hỏi.
Mấy người thấy Tần Hành đứng bên cạnh Giang Dữ Miên đang mang một con cá mập trên đầu, sắc trời lờ mờ nên cũng không thấy rõ mặt, chỉ nhìn thấy được cái cằm nên cho rằng cậu rất nhỏ tuổi, tất cả đều tò mò hỏi Tần Hành: “Chủ tịch, đây là em của anh à?”
Tần Hành thấy Giang Dữ Miên không có ý định phản đối, liền gật đầu.
“Đến từ thành phố Lịch à?” Một đàn em nam cùng tỉnh với Tần Hành hỏi.
“Thành phố Lịch?” Giang Dữ Miên nhẹ giọng hỏi một câu.
Tần Hành chưa nói những chuyện này với cậu, cũng không muốn Giang Dữ Miên giao lưu nhiều với đàn em của mình, bèn tùy tiện tán gẫu vài câu chuyển chủ đề, nói em mình vẫn chưa ăn.
Mấy đàn em nam, nữ mua vé xem phim buổi tối rồi vào đây chơi, thời gian gấp gáp nên cũng tạm biệt Tần Hành rồi vội vàng đi xếp hàng.
“Anh là người thành phố Lịch à?” Giang Dữ Miên hỏi anh.
Cậu rất muốn biết chuyện của Tần Hành, nhưng xưa nay Tần Hành chưa từng nhắc đến những chuyện này ở trước mặt cậu. Nghe được từ miệng của bạn Tần Hành rằng Tần Hành là người thành phố Lịch, Giang Dữ Miên bèn gợi chuyện.
Tần Hành gật nhẹ đầu, không tiếp lời cậu, chỉ hỏi cậu muốn ăn gì.
Giang Dữ Miên không hỏi nữa, cậu dừng bước, nhìn biển hiệu của một nhà hàng ở bên đường, đưa tay mở menu ra: “Ăn cái này đi.”
Đây là một nhà hàng đồ ăn Pháp. Tay Giang Dữ Miên rất may, vẩy một cái đã chọn được nhà hàng có ít người nhất trong khu vui chơi. Hai người đi vào, đúng lúc còn một chỗ ngồi hai người gần cửa sổ, bèn ngồi xuống.
Chọn đồ ăn xong, Giang Dữ Miên nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, thấy Tần Hành vẫn im lặng. Cậu do dự một chút, hỏi anh: “Vậy anh đã thi xong rồi, có muốn về nhà không?”
Cậu tháo khăn quàng cổ xuống đặt ở trên ghế dựa, một tay đặt ở một bên bàn ăn, vuốt ve cái nĩa bằng kim loại, vẻ mặt do dự, không còn thiếu sức sống như xưa mà trở nên hơi ngây thơ.
Tần Hành liếc cậu một cái đã biết cậu đang suy nghĩ gì: “Anh sẽ tìm phòng với em.”
“A.” Giang Dữ Miên rõ ràng đã nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không thừa nhận: “Một mình em cũng tự tìm được.”
“Như vậy sao được, anh sợ em bị người ta chặn ở trong ngõ tối cướp tiền.” Tần Hành trêu chọc cậu.
Giang Dữ Miên ăn canh nên không nói chuyện, uống vào mấy ngụm, cậu lại hỏi anh: “Vậy khi nào anh về nhà?”
Không biết tại sao mà năm nay chú Tần Hành không gọi điện thoại cho anh bảo anh về nhà ăn tết, cho nên Tần Hành cũng không định về thành phố Lịch. Nhưng những chuyện này không liên quan đến Giang Dữ Miên, Tần Hành bèn nói: “Mấy ngày nữa, chờ em tìm được phòng.”
Ăn cơm xong, Giang Dữ Miên dạo một vòng ở khu vui chơi, nhìn thấy bên dưới đu quay đang xếp hàng dài thì lại kích động đi qua. Ở cuối hàng có nhân viên duy trì trật tự, nói phải xếp hàng tận ba giờ, khuyên mọi người đổi sang trò chơi khác.
Tần Hành hỏi cậu: “Xếp không?”
Giang Dữ Miên co người lại, không hề nổi giận, suy nghĩ ba phút rồi mới nói: “Thôi vậy.”
“Lần sau chúng ta lại đến.” Tần Hành nói, thật ra anh cũng không muốn xếp, bèn thuận miệng nói một câu.
Giang Dữ Miên ung dung đi về phía cổng lớn với anh, đi được một lát, cậu mới nói: “Chờ em thi đậu đại học S… Ài, anh đừng cười.”
Lần này Tần Hành không cười thật, anh cười sao được, hết hồn còn không kịp.
“Đến lúc đó anh chơi cái này với em, được không?” Giang Dữ Miên muốn ngồi đu quay đơn giản là bởi vì cậu thích tham gia náo nhiệt, ở đu quay nhiều người xếp hàng nhất, hơn nữa trông cũng không đáng sợ như tháp thả.
“Được.” Tần Hành nín cười: “Em không thi đậu đại học S anh cũng tới với em.”
Giang Dữ Miên bảo anh đừng có gở mồm, đột nhiên cậu chạy về phía cổng chính. Cậu chạy tới lối ra trước rồi lại quay đầu kêu Tần Hành nhanh lên.
“Chạy một lúc quả nhiên sẽ ấm lên.” Giang Dữ Miên nắm chặt tay nói với Tần Hành. Biểu cảm của cậu không mãnh liệt, nhưng tình cảm trong mắt lại thẳng thắn và ấm áp.
Chuyện của Giang Dữ Miên rất nhỏ, làm cho người ta chỉ cần hơi không chú ý là đã không biết rốt cuộc cậu đang vui chuyện gì, cậu rất dễ bị rung động. Nếu lấy trò chơi làm mồi dụ để làm Giang Dữ Miên gục ngã, tất nhiên đó là một cách dễ dàng.
Nhưng khi nhìn Giang Dữ Miên mang mũ cá mập cười ngây ngô với anh ở cách đó không xa, Tần Hành vẫn muốn lưu lại thời khắc này.
Sau này trong khoảng thời gian không có Giang Dữ Miên, anh vẫn rất may mắn, vào buổi tối đến khu vui chơi, album ảnh của Giang Dữ Miên mà anh lưu vào trong điện thoại di động còn cho anh một chút vết tích để hoài niệm. Khi mệt đến mức ngủ thiếp đi ở văn phòng rồi bị điện thoại đánh thức, hoặc là khi ăn cơm cùng các cán bộ, ăn nói khép nép ở trên bàn rượu vì một tờ phê, nghĩ đến Giang Dữ Miên, anh đã cảm thấy hẳn mình vẫn có thể kiên trì thêm mấy ngày nữa.
Rồi lại kiên trì thêm mấy ngày.