Đây là một sân khấu hình tròn màu đen rộng hơn một trăm mét vuông. Thực ra toàn bộ phòng nghỉ ngơi mà người chơi ở lại lúc trước, phòng ăn cơm, sân khấu diễn kịch… đều là đạo cụ trên sân khấu lớn này cả.
Dưới sân khấu là người ngồi kín mít, tất cả đều đang kích động lắc lư, mắng chửi.
Đám người Vương Đông Thăng cảm thấy buồn nôn và hoảng sợ, có cảm giác như với phó bản này thì họ chỉ là một cái máy bắt chước diễn viên mà thôi.
Nếu diễn viên bình thường lên sân khấu chỉ căng thẳng và hoảng sợ khi mắc sai lầm thì bây giờ, khi bị đám người này bao quanh khiến tất cả mọi người đều cảm thấy mình giống như con khỉ trong rạp xiếc vậy. Một con khỉ bị cười nhạo, bị lừa dối, tính mạng bị nắm trong tay khán giả và chủ nhân.
“Chuyện gì thế này? Kịch trong kịch à? Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Vương Đông Thăng buột miệng chửi thề.
Mọi người hoảng sợ chen chúc ở chính giữa sân khấu, lưng tựa lưng cảnh giác nhìn đám người phía dưới.
Tuy Kinh Hoàn đã từng thấy những cảnh tương tự thế này rồi, nhưng đám người chỉ có mặt này thực sự quá xấu quá buồn nôn nên cậu cũng không nhịn được mà nổi hết cả da gà lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT