Giờ phút này, ký ức của Doanh Mộ Thiên như chảy ngược về tới mấy trăm năm trước. Hắn sống bên trong một căn nhà nhỏ dựng giữa núi, cảnh núi non hùng vĩ và biển xanh rợp trời như đang hiện ra ngay trước mắt. “Biển” này có màu xanh biếc, xanh biếc tới mức rực rỡ chói lọi.
Vẻ mặt hắn gần như sắp mất kiểm soát, một tia quỷ khí lộ ra khiến Bốc Phân Phương đứng bên cạnh lập tức lạnh run người.
Nhưng Kinh Hoàn còn ở gần hắn hơn lại không hề tỏ ra bất ngờ, thậm chí cậu còn đang thích thú quan sát vẻ mặt của Doanh Mộ Thiên nữa.
‘Ừ… trong tức giận có sát khí, trong khiếp sợ có thất vọng, ánh mắt nhìn về phía mình vừa phẫn nộ lại vừa không dám tin tưởng. Tên này lại tưởng tượng ra tiết mục đặc sắc gì rồi không biết?’
Kinh Hoàn chỉ mất vài giây đã đoán được đại khái. Sau khi hiểu ra, suýt thì cậu đã không nhịn được mà cười toáng lên.
Bây giờ vẫn còn đang ở trên sân khấu, phải hoàn thành vở kịch trước mới được. Cậu quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Bốc Phân Phương.
Ánh mắt này làm Bốc Phân Phương tỉnh táo lại từ cảm giác sợ hãi không biết đến bắt nguồn từ đâu. Chị ta lắp ba lắp bắp nói ra câu thoại cuối cùng: “Cái này… Cám ơn anh vì đã chăm sóc cho em từ trước tới nay, anh là người anh trai tốt nhất của em…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT