Kiếm tiền quan trọng nhất.
Lương Tiêu cố gắng giữ chặt cái dao trong tay người đại diện: "Anh Đoàn, bình tĩnh."
"Fuck!" Đoàn Minh điên cuồng lắc vai cậu
"Chúng ta đã nói không bán thân vì tiền cơ mà. Hai người đến giai đoạn nào rồi!!!!!"
"......."
Lương Tiêu bị anh lắc choáng cả đầu. Cậu lấy khẩu trang ra đeo lên, vỗ vai anh ra hiệu phía sau.
Đoàn Minh ngạc nhiên, buông tay ra rồi nhìn theo hướng cậu chỉ.
Lương Tiêu khóa điện thoại, bước về cuối hành lang.
Sếp Hoắc lên sàn cực kỳ có cảm giác của chủ tịch bá đạo Alpha quốc dân tiêu chuẩn.
Tin nhắn vừa được gửi đến là đã có hai vệ sĩ đeo kính râm mặc vest đứng đợi trước cửa thang máy y như pho tượng.
Lương Tiêu khoác vai Đoàn Minh, thầm thì khuyên nhủ anh: "Nghĩ về tài nguyên, về tiền lương, còn cả phí bịt miệng nữa."
Đoàn Minh vẫn chưa từ bỏ: "Nhưng....."
Lương Tiêu đứng trong sương gió: "Anh nhớ cầm thêm ít bánh quy về để dành ăn sáng nha."
Mép tóc của người đại diện họ Đoàn bị thổi lệch về sau 0,5mm.
Lương Tiêu buông tay, bỏ lại người đại diện giờ đây có lẽ đã tính xong số tiền chính xác đến tận 2 chữ số thập phân. Cậu bước nhanh về phía hai vệ sĩ đã góp phần không nhỏ để tô đậm bầu không khí, khách sáo hỏi: "Sếp Hoắc ở trên kia sao?"
Lúc này vệ sĩ vẫn chưa có thoại, thế nên họ chỉ nghiêng người mở đường cho cậu vào thang máy mà thôi.
Lương Tiêu vẫy tay với Đoàn Minh rồi vào trong.
Vệ sĩ bước theo vào, cửa thang máy đóng lại rồi đi lên.
Cậu vừa quay đầu đã bị phun thuốc ức chế từ đầu đến chân, không sót một chỗ nào
Dù đã biết trước nhưng khi bị phun thuốc ức chế một cách vô tình lên khắp người như vậy thì cậu cũng phải hắt xì mấy cái rồi mới đứng vững được.
Loại thuốc ức chế này cậu đã thấy nhiều rồi, là loại chuyên dụng để khử sạch mùi pheromone của Omega.
Hiện giờ xã hội phát triển, sinh ra các loại thuốc với đầy đủ công dũng. Nên dù là Alpha, Omega hay Beta thì cũng không khác nhau quá nhiều. Nhưng so với hai giới kia thì Omega vẫn cần nhiều loại thuốc ức chế hơn.
Bởi Omega sẽ sản sinh Pheromone thường xuyên.
Mặc dù có nhiều loại mùi hương như hoa cỏ trái cây các thứ, nhưng chỉ cần pheromone bị giải phóng thì sức ảnh hưởng lên Alpha đều giống nhau.
Người vừa nhìn đã biết là Omega như Lương Tiêu thì rõ ràng thuộc hàng top. Dù cậu vẫn dùng thuốc ức chế thường xuyên, cũng chưa từng bị lộ pheromone, nhưng giang cư mận vừa nhìn phát là biết ngay, chỉ cần cậu giải phóng pheromone thì đối với Alpha... Chậc chậc, một lời khó nói hết.
Trong bữa tiệc kia, không ít người vừa thấy cậu đã tin hotsearch kia ngay. Thậm chí còn bạo gan suy đoán loại hình sếp Hoắc thích, đa phần đều là vì đây.
Chỉ đứng trong đó vài giờ, mà cậu đã nghe người ta phỏng đoán mùi hương của cậu ra bốn loại: Oriental xạ hương, Fougere, Citrus hổ phách, Salt caramel.
"Đủ rồi, tôi cũng đâu thể tuỳ tiện phóng pheromone được."
Lương Tiêu không hề thích cái mùi thuốc ức chế này, vừa ho vừa nói: "Tôi đeo vòng ức chế, cũng tự phun thuốc ức chế rồi, chẳng thèm lấy sự trong sạch của sếp nhà các anh đâu."
Vệ sĩ hờ hững nhìn cậu rồi quay đi.
Lương Tiêu đã nhiều lần bị đưa tới đây, cậu cũng đã quen thái độ này lâu rồi. Cậu giơ tay phủi áo vài cái vô ích rồi cởi áo ngoài ra vắt lên tay.
Thuốc ức chế vốn chỉ ảnh hưởng tới pheromone, hoàn toàn vô hại với con người. Chỉ là cái mùi này làm người ta nhớ tới mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, dù cậu đeo khẩu trang thì nó vẫn xộc thẳng vào mũi.
Sếp Hoắc không quen dùng thuốc ức chế, nên phải giải quyết từ đầu nguồn.
Đây là đã đơn giản đi nhiều rồi đấy, lúc mới tới, vị nghệ sĩ hết thời vì tiền làm gì cũng được suýt thì bị bắt tắm lần thứ ba bằng cái phương thuốc cổ truyền không biết từ đâu ra làm mất niềm tin vào cuộc đời, suýt thì dẹp mịa để quay về làm diễn viên quần chúng.
Thang máy dừng ở tầng 8, cửa từ từ mở ra
"Cậu Lương." Quản gia mỉm cười khách sáo chào cậu: "Mời cậu đi theo tôi."
Chú quản gia là người nhà họ Hoắc, Lương Tiêu biết ông nên gật đầu chào lại.
Khách tới quá nhiều nên tầng này đã được Tinh Quan bao trọn. Bữa tiệc đang đến phần cao trào, không ai quay về nghỉ ngơi, hành lang trông khá vắng vẻ
Lương Tiêu đi theo ông đến căn phòng được chỉ định.
Lúc cậu nhận công việc này Đoàn Minh cũng biết. Người đại diện vốn dĩ giữ vững nguyên tắc, nói gì cũng không chịu để công việc của mình thành dẫn mối nên đã từ chối vô cùng dứt khoát.
Nhưng bọn họ rất thiếu tiền.
Số tiền cậu bỏ ra để bù mỗi tháng đều không đủ. Công ty không trả tiền lương nên dù cậu có chăm chỉ đến đâu thì cuối cùng vẫn phải giảm bớt nhân số của đoàn đội xuống còn 3 người.
Gồm cậu, người đại diện và trợ lý. Đến cả tài xế cũng là lúc nào cần đi đâu mới gọi.
May mà hôm nay có người tới đón, nếu không Lương Tiêu không biết lần này thuê xe hết bao nhiêu tiền nữa. Cậu xoa cổ thở dài.
Nguyên tắc nghề nghiệp của nghệ sĩ là dù làm chính hay làm thêm thì đều phải giữ vững hình tượng.
Lúc Lương Tiêu vừa ra mắt, hình tượng của cậu là chàng trai nhà giàu vừa có giáo dưỡng vừa hiền lành ngoan ngoãn. Nhưng được một thời gian thì chìm dần, đến giờ cũng không đổi cho cậu.
Vì người đại diện dùng tính mạng để uy hiếp nên cậu đành phải tiếc nuối xoá game thời trang, đổi list nhạc thành Chopin, Mendelssohn, Ono Lisa. Còn phải từ bỏ suy nghĩ mang hai bộ xà phòng tắm dùng một lần về để bán.
...
Phục vụ lễ phép: "Chào cậu Lương."
Lương Tiêu cởi áo khoác, đưa sang rồi gật đầu cười khách sáo: "Cảm ơn."
Cậu quá xinh đẹp, nên khi rũ mi cười nhẹ như vậy, cảm giác vừa dịu dàng lại thêm phần thuần khiết.
Tuy rằng cậu đã cởi áo khoác ra rồi, bên trong chỉ còn lại chiếc áo sơ mi bình thường cộng thêm mùi thuốc ức chế nồng nặc trên người, nhưng cậu vẫn vô cùng thu hút.
Phục vụ cũng là một Omega trẻ tuổi, theo lẽ thường sẽ không thấy gì khác biệt. Nhưng phục vụ nhìn liếc qua cậu một cái cũng phải đỏ mặt, lúng túng vừa nhận áo vừa lắc đầu, đưa thẻ của phòng bên: "Sếp Hoắc nói......nói cậu đi tắm trước."
Lương Tiêu: "......."
Tiền là quan trọng nhất.
Tất cả vì tiền!
Lương Tiêu vẫn phải giữ hình tượng, cậu hít sâu, tiếp tục cố mỉm cười bình tĩnh nhận lấy thẻ phòng.
Trong phòng tắm bị hơi nước làm mờ, Lương Tiêu vẽ một người que Hoắc Lan lên cánh cửa kính, sau đó vẽ thêm chục hình chữ thập rồi phun nước xoá sạch.
...
Lúc cậu được quản gia đưa đến phòng 8103 của ngài sếp bị bệnh sạch sẽ giai đoạn cuối kia thì đúng lúc hắn đang làm việc.
Lương Tiêu tự giác im lặng không lên tiếng, vào phòng tìm một chỗ đứng chơi di động.
Hoắc Lan là sếp lớn của Tinh Quan nên tất nhiên rất lắm tiền.
Trong suy nghĩ của Lương Tiêu, nếu một ngày cậu kiếm được nhiều tiền như hắn thì chắc chắn cậu sẽ nhanh chóng rút lui khỏi giới giải trí, vừa uống cà phê vừa nằm phè phỡn phơi nắng trên bãi biển.
Nhưng sếp Hoắc không làm vậy.
Sếp Hoắc bận trăm công nghìn việc còn phải lo đủ thứ, nên riêng việc gọi cậu tới đây cũng phải tính toán thời gian tỉ mỉ.
Vốn dĩ Lương Tiêu cũng chả biết hắn bận gì lắm thế. Nhưng giờ nghe Đoàn Minh kể xong thì cũng đoán ra được chút ít. Một phần trong trăm việc đó có lẽ là thi nhau giật tiền với các công ty điện ảnh lớn khác.
"Cậu Hoắc." Quản gia nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu Lương tới rồi."
Hoắc Lan thả xấp tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn.
Lương Tiêu nhanh tay cất điện thoại.
Cậu vừa lau khô tóc, vẫn mặc chiếc áo sơ mi kia. Trên người còn vương hơi nước, nở nụ cười vô hại: "Chào sếp Hoắc."
Hoắc Lan gật đầu.
Lương Tiêu cũng không vội, đứng nhìn hắn, kiên nhẫn chờ hắn lựa chọn tư thế.
Ngoại hình của Beta vốn phổ thông, chẳng thể so được với hai giới còn lại. Vốn dĩ trong giới không hề ít Alpha và Omega, nhưng với con mắt từng đánh giá vô số Alpha của Lương Tiêu thì có thể nói chẳng có mấy người được như Hoắc Lan.
Lúc trước từng có người nói, Hoắc Lan mà ra mắt thì dù chỉ dựa vào ngoại hình cũng tạo ra được một chỗ đứng vững vàng chứ chẳng đùa.
——Thực ra, giờ cũng chẳng khác ra mắt là mấy. Là một công ty điện ảnh không thường xuất hiện trước mắt công chúng, nhưng Tinh Quan vẫn luôn được nhiều người biết đến. Các nghệ sĩ kí kết thì hoạt động hệt như một boygroup, một phần cũng là nhờ boss lớn với độ nổi tiếng thừa sức nghiền áp nhiều ngôi sao trẻ này
Hoắc Lan đưa mắt ý bảo quản gia ra ngoài, rồi quay lại nhìn cậu: "Ngồi đi."
"Không cần đâu." Lương Tiêu mỉm cười khách sáo.
"Đánh nhanh thắng nhanh, không để ngài mất nhiều thời gian."
Căn phòng chìm vào yên tĩnh, không có chút tiếng động dư thừa nào, chỉ có hương thơm nhàn nhạt như những bông tuyết đậu trên cành thông được cơn gió nhẹ nhàng đưa đi.
Có lẽ để đồng bộ với pheromone mang hương vị tuyết mùa đông của sếp Hoắc, nên điều hoà trong phòng cũng bật khá thấp. Một chút hơi nóng Lương Tiêu mang từ phòng tắm tới cũng nhanh chóng tan hết.
Lương Tiêu hơi run lên, hà hơi vào lòng bàn tay rồi nắm chặt.
Hoắc Lan là dân làm ăn, không phải kiểu cường tráng to lớn cơ bắp nổi đầy gân như huấn luyện viên thể hình. Nhưng dù hắn đang mặc vest thì vẫn giấu không được vai rộng chân dài cùng thân hình ngon đến mức có thể đi chụp tạp chí ngay và luôn.
Cho dù không giải phóng pheromone thì bản tính xâm lược và chiếm hữu của Alpha vẫn cứ lộ rõ mồn một.
Tuy trong suy nghĩ của Lương Tiêu, trong mắt tên này chỉ toàn là công việc với công việc, may ra chắc còn có thêm cả bệnh sạch sẽ nữa. Nhưng cũng phải thừa nhận, khuôn mặt của sếp Hoắc sinh ra để hớp hồn người khác, có chút không tương xứng với khí chất của hắn.
Mí mắt sâu, mắt phượng mũi cao môi mỏng, lông mi dày đen nhánh, đuôi mắt hẹp dài.
Là kiểu người mà đặt vào trong tiểu thuyết 18+ tổng giám đốc bá đạo phong lưu chỉ cần nâng cằm một cái đủ đủ hớp hồn vô số người rồi.
...
Đáng tiếc bị vô cảm.
Lương Tiêu tiếc nuối thở dài, giấu mấy cuốn truyện người lớn hay đọc vào folder ẩn, gật đầu với quản gia đứng canh ở hành lang đang khép cửa lại.
Hoắc vô cảm Lan nhìn cậu.
Hoắc Lan đặt bút trên bàn: "Chuyện hotsearch xem như vi phạm hợp đồng."
"........"
Lương Tiêu gạch luôn chữ đáng tiếc trong đầu.
Hoắc Lan chẳng thèm quan tâm đến biểu cảm của cậu, lấy hợp đồng ra đọc: "Hai bên tự nguyện, cam kết giữ bí mật. Bên vi phạm sẽ phải bồi thường 500.000 một lần."
"Sếp Hoắc." Lương Tiêu quyết đoán xoay người ra cửa.
"Tôi vừa mới biết tôi bị dị ứng nặng với Alpha, không thích hợp để đánh dấu tạm thời. Khoản tiền lúc trước không cần tính....."
"Là lỗi của Tinh Quan."
Cậu vừa đặt tay lên cửa đã nghe Hoắc Lan bình tĩnh nói tiếp: "Đã chuyển tiền vào thẻ của cậu rồi."
Lương Tiêu chống tay lên cửa, vòng trở lại nhanh như cơn gió.
“Tôi hết dị ứng rồi.”
Lương Tiêu kéo cổ áo, mang theo nụ cười thân thiện như nhân viên tiếp thị sữa chua dùng thử trong siêu thị: "Xin hỏi giờ đã cắn được chưa?"