Edit: Ha
"Thay mặt cho tất cả các giáo viên trong nhà trẻ, tôi cảm ơn ngài Mặc vì sự hỗ trợ tài chính của ngài dành cho trường mẫu giáo của chúng tôi!" Hiệu trưởng trường cảm kích cúi chào cha ruột Mặc Trạch Dương, nước mắt sắp rơi xuống. Trường mẫu giáo này của bọn họ chính là vì yêu tinh sống ở nhân gian mang theo đứa nhỏ, trong vườn trẻ, đứa nhỏ so với người lớn còn có thể giày vò hơn, thường không cẩn thận sẽ làm hỏng thiết bị dạy học, có người nhà còn tốt, có thể tìm phụ huynh bồi thường. Nhưng có nhiều tiểu yêu tinh không ai muốn, những đứa nhỏ này còn không thể hóa hình, cần ăn uống cần bảo vệ, cấp trên hàng năm tài trợ chỉ có chút, còn không thể ủy khuất bọn nhỏ, thật sự lúc không có tiền, giao viên bọn họ chỉ có thể tự bỏ tiền túi ra. Đáng tiếc là tiền lương của bọn họ cũng không cao, một tháng cũng chỉ có hai ngàn đồng, cuộc sống đặc biệt khó khăn.
Ông chủ lớn trước mắt, đầu tiên đã cho một triệu quỹ giảng dạy, mục đích chỉ có một: miễn là chăm sóc tốt cho con trai anh!
Sớm biết Mặc Trạch Dương có một người cha có tiền như vậy, hắn đã sớm đem thằng bé làm mèo chiêu tài cung phụng! Hắn bái lạy nó cũng được!
Tất cả mọi người đều là yêu, cần bối phận làm gì?
Mặc Uẩn Tề khách khí nói: "Mao hiệu trưởng không cần khách khí, làm cha của Mặc Trạch Dương, tôi rất cảm tạ mấy năm nay các người đã chiếu cố thằng bé, sau này Mặc Trạch Dương có vấn đề gì, nếu ba thằng bé không có thời gian, các anh có thể trực tiếp liên lạc với tôi, đây là danh thiếp của tôi.”
Mao hiệu trưởng bề ngoài thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, trên thực tế là một tiểu yêu tinh sáu trăm tuổi, trên sống mũi đeo kính không mỏng, tựa như một sinh viên đại học thành thật. Nhận lấy tấm danh thiếp nóng bỏng kia, Mao hiệu trưởng cẩn thận bỏ vào trong túi của mình, đây chính là danh thiếp của kim chủ baba, nhất định không thể vứt đi.
Lại nhìn khí độ Mặc Uẩn Tề này, trên người một chút yêu khí cũng không có, Mao hiệu trưởng trong lòng nổi trống, hắn không cảm thụ được yêu khí của người này, người này khẳng định là một lão yêu quái.
Không thể chọc vào!
Nghĩ tới đây, thái độ Mao hiệu trưởng càng thêm cung kính, về phần Mặc Uẩn Tề có khả năng là nhân loại, hắn căn bản cũng không có suy nghĩ tới. Bởi vì bạn nhỏ Mặc Trạch Dương quá nổi bật, thằng bé là linh thai hấp thụ yêu khí hơn một trăm năm của Cố Giai Mính thai nghén ra, toàn thân đều hoàn mỹ kế thừa năng lực của hồ yêu.
Ngoại trừ bề ngoài trông giống người, những nơi khác không giống chút nào!
Khi tiểu yêu tinh khác còn chưa thể hóa thành hình người, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương đã có thể đi dạo khắp đường cái, có thể làm cho tiểu hồ yêu sinh ra đã có loại năng lực này, hai phụ thân hắn khẳng định đều là đại yêu tinh, chỉ có đại yêu, mới có thể dùng yêu lực thai nghén linh thai. Đặc biệt là lúc đánh nhau với tiểu yêu tinh, móng vuốt nhỏ của Mặc Trạch Dương phát huy đặc biệt nhanh, toàn bộ vườn trẻ đều có thể đánh, một hồ ly không e ngại bất kỳ lang lang hổ báo nào, phút chốc liền đem tiểu yêu tinh khác đánh thành mặt hoa, sức chiến đấu bẩm sinh này, tuyệt đối là huyết thống truyền xuống.
Thái độ khiêm tốn của Mao hiệu trưởng, trong mắt Vương thư ký đi theo Mặc Uẩn Tề, chính là sợ hãi.
Vì tiền vị hiệu trưởng này ngay cả nói cũng không dám nói, Mặc tổng hỏi cái gì hắn nói cái đó, một câu dư thừa nhảm nhí cũng không có, chậc chậc, thật đáng thương.
Âm thác dương sai, Mặc Trạch Dương bảo vệ được tiểu áo choàng của mình.
Mao hiệu trưởng trở về nói bóng nói gió hỏi Mặc Trạch Dương mấy câu hỏi, biết được mấy ngày nay cha ruột của thằng bé tìm tới cửa, còn ở cùng bọn họ, Mao hiệu trưởng lúc này liền hiểu được vì sao Cố Giai Mính lại có lời dặn dò như vậy.
Hai vợ chồng trẻ giận dỗi!
Cố Giai Mính vừa nhìn đã biết là một tiểu yêu tinh tùy hứng, vừa có thể hành người vừa tùy hứng, hiện tại tiểu yêu trẻ tuổi đều như vậy, ngoài miệng nói không cho bạn đời đón đứa nhỏ, trên thực tế vẫn ở cùng một chỗ. Hiệu trưởng vườn trẻ thâm trầm đẩy cặp kính dày cộp, tỏ vẻ đây chính là tình thú của người trẻ hiện đại, nhập gia tùy tục, yêu cũng không ngoại lệ, anh hiểu rồi~
Cố Giai Mính còn không biết người mình phòng bị đã đơn giản thô bạo dùng tiền đập vào bên trong vòng yêu của mình, nghiên cứu kịch bản một ngày, chạng vạng đón Mặc Trạch Dương về, cuộc sống vẫn có trật tự như cũ.
Hôm nay Mặc Uẩn Tề trở về tương đối sớm, Cố Giai Mính vừa về đến nhà, xe của Mặc Uẩn Tề liền dừng ở cửa lớn, cửa lớn mở ra, xe trực tiếp chạy vào, chỗ đậu xe bên cạnh bãi cỏ.
Mặc Uẩn Tề hôm nay tự mình lái xe trở về.
Cố Giai Mính nhíu mày, có chút ngoài ý muốn.
Khi mới đến nhân gian, trong một thời gian dài, hắn luôn có ý nghĩ rằng ông chủ giàu có không làm gì cả, xem TV nóng bỏng, không đánh rắm, có thị nữ lột vỏ nho cho ăn, và sau đó thả rắm cho anh ta... Tóm lại cuộc sống của ông chủ lớn yêu bình dân bọn họ là không hiểu được. Về sau tư tưởng chậm rãi thay đổi, cũng biết rất nhiều ông chủ lớn đều mang theo mấy trợ lý, nhìn lại hiện tại, Mặc tổng ngày thường chỉ mang theo một thư ký Vương, thế nhưng còn có thể tự mình lái xe, chậc ~ nhân loại này sẽ không phải là thổ hào thật sự chứ, làm ăn thua lỗ?
Sau bữa tối, Cố Giai Mính ôm con nhỏ ngồi ở một góc sofa, tư thế gần như giống như mèo nằm. Mặc tổng đầu bên kia sofa vẫn là tư thế ngồi tao nhã "quý tộc" của anh, trên đùi đặt một quyển sổ ghi chép, đang xem tin tức tài chính, hoàn toàn bất đồng với phong cách của hai ba con bên này.
Là gia chủ đời sau của Mặc thị, Mặc Uẩn Tề chưởng quản Mặc thị ở mấy quốc gia đều trải rộng mạng lưới làm ăn, Hoa quốc tự nhiên cũng có sản nghiệp của Mặc thị, chẳng qua không bằng ở Y quốc mà thôi. Hiện tại trọng điểm được chuyển về phát triển trong nước, Mặc Uẩn Tề ban ngày phải xử lý mọi thứ trong tập đoàn, từ xa vận hành mạng lưới làm ăn ở bên kia đại dương, buổi tối liền xem tin tức tài chính trong nước, mau chóng nắm giữ xu hướng trong nước.
Trên TV đang phát sóng bộ phim hoạt hình phiêu lưu cho trẻ em "Cuộc phiêu lưu ở thế giới khủng long", cậu bé Mặc Trạch Dương rất nghiêm túc hỏi: “Rồng sống có ngon không?”
"Ừm..." Cố Giai Mính trầm ngâm một chút, “Xem ra không ngon lắm, xấu quá.”
Mặc Trạch Dương lập tức gật đầu, ba nói không ngon khẳng định là không ngon.
Lúc này Mặc Uẩn Tề như vô tình hỏi: "Em nhận một bộ phim?” Cố Giai Mính lười biếng trả lời: “Đúng vậy, hẳn là sắp bắt đầu quay rồi, nghe nói đạo diễn đã chuẩn bị rất lâu.”
Mặc Uẩn Tề gật gật đầu, không hỏi sâu chuyện của đoàn làm phim nữa, “Anh có thể đưa đón Trạch Dương...”
"Không cần!" Cố Giai Mính còn chưa đợi anh nói xong, đã khẩn trương ôm chặt tiểu tử trong ngực, ánh mắt phòng bị nhìn chằm chằm Mặc Uẩn Tề, rất hoài nghi đối phương là muốn nhân cơ hội này mang đi con của hắn.
Mặc Uẩn Tề nhìn động tác phòng bị này, bất đắc dĩ thở dài, đem máy tính đặt ở trên sofa, đứng dậy đi đến phòng mình.
Mặc Trạch Dương từ trong lòng Cố Giai Mính bò ra, tò mò dùng ngón tay chọc vào máy tính của cha nhóc, phát hiện so với hình ảnh trang web mà ba nhóc bình thường xem hoàn toàn bất đồng, không khỏi càng thêm tò mò lại điểm một chút.
- Cố Đại Tráng! Cố Giai Mính vươn chân ra, đạp cái mông mập mạp của thằng nhóc, "Không được tùy tiện động vào đồ của người khác!
Mặc Trạch Dương vẻ mặt ghét bỏ nhếch miệng, Đại Tráng! Điều duy nhất ba nó không thông minh là đặt cho nó một cái tên ở nhà như vậy.
Dưới tình huống bình thường, Cố Giai Mính đều thân mật gọi nhãi con a, lúc Mặc Trạch Dương phạm sai lầm nhỏ, sẽ bị gọi là Cố Đại Tráng, phạm phải sai lầm lớn, khẳng định cũng không phải nhũ danh a, nhất định phải gọi đại danh.
Họ Mặc mới có thể phạm sai lầm, họ Cố sẽ không!
Bình thường gọi nó là Mặc Trạch Dương, bạn nhỏ nhất định phải che mông. Lúc này không chừng sẽ bị đánh mông.
Lần đầu tiên nghe được tên ở nhà của bạn nhỏ Mặc Trạch Dương, Mặc tổng rất nghi hoặc, cái tên văn nghệ như Mặc Trạch Dương là ai lấy?
Phát hiện anh đã trở về, Mặc Trạch Dương nhanh chóng bò lại bên cạnh Cố Giai Mính, tay chân đều dùng, bò vô cùng nhanh.
Mặc Uẩn Tề đưa cho Cố Giai Mính một bản hợp đồng đã chuẩn bị trước, "Ký hợp đồng này, đứa nhỏ vĩnh viễn là của em, trong bất cứ tình huống nào, anh cũng không có quyền cướp đi con của em.”
Cố Giai Mính cầm lấy nhìn một cái, lo lắng hỏi: "Trong này sẽ không có cạm bẫy gì chứ?”
Mặc Uẩn Tề lạnh lùng, con ngươi đen nhánh không hề gợn sóng nhìn chằm chằm Cố Giai Mính, cho dù không nói gì, cũng khiến Cố Giai Mính hoảng sợ, rõ ràng đối phương cái gì cũng không nói, biểu tình cũng không thay đổi, vẫn làm cho hắn cảm giác được: Mặc Uẩn Tề tức giận.
Không nghĩ tới một nhân loại lại tạo thành áp lực như vậy cho hắn, quả nhiên không hổ là nam nhân tuổi trẻ vô tri hắn từng coi trọng!
Bị hoảng sợ, Cố Giai Mính giả bộ hừ hừ, "Tôi chính là thuận miệng nói, cũng không thật sự hoài nghi nhân phẩm của anh.”
Nhận cũng nhận rất có khí thế.
Cũng may ánh mắt Mặc Uẩn Tề ấm áp, không có so đo với hắn, anh cầm lấy máy tính bảng của mình, tiếp tục rũ mắt xem tin tức, ngữ điệu vẫn ôn hòa như trước: "Nghe nói lúc trước em đi quay phim, đứa nhỏ vẫn ở lại nhà trẻ, nhờ thầy cô chăm sóc, có đôi khi rất lâu không gặp được nó.”
Trái tim Cố Giai Mính đau nhói, đây là chọc dao vào ngực hắn!
Không phải vì bất đắc dĩ, hắn làm sao nỡ giữ đứa nhỏ ở nơi đó?
"Sau này khi em quay phim, mỗi ngày anh đều đón thằng bé về nhà, mỗi ngày đều gọi điện thoại video cho em, thứ bảy sẽ dẫn nó đến thăm em, bất kể là ở thị trấn hay ở trong núi, anh có máy bay riêng, bất cứ lúc nào cũng có thể qua được." Thanh âm của Mặc Uẩn Tề rất nhu hòa, mỗi một câu nói đối với Cố Giai Mính mà nói đều có lực hấp dẫn cực lớn, đi sâu vào nỗi lòng của Cố Giai Mính.
Không thể phủ nhận, vừa nghĩ đến mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Mặc Trạch Dương, trái tim Cố Giai Mính hung hăng giật giật một chút.
Làm thế nào mới tốt?
Thế nhưng, vừa nghĩ đến Mặc Uẩn Tề cùng tiểu tử đáng yêu của hắn tiếp xúc thời gian dài, bảo bối hắn yêu nhất bị bắt cóc... Cố Giai Mính che ngực, không dám nghĩ!
Mặc Uẩn Tề ngước mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, thanh âm không nhanh không chậm mang theo tiết tấu độc đáo của anh, chậm rãi gõ vào ngực Cố Giai Mính, đem phòng bị bọc hắn ở tầng ngoài từng chút từng chút từng chút đập nát, "Hợp đồng này chính là một bảo đảm, con trai vĩnh viễn là của em, em không cần lo lắng anh sẽ cướp con với em.”
Con trai, chính là điểm yếu duy nhất của Cố Giai Mính.
Hắn yêu con, quan tâm đến con, bảo vệ thiên y vô phùng, để ý đứa bé này như vậy, Cố Giai Mính giao con cho trường chăm sóc, tâm tình một mình ra ngoài quay phim có thể tưởng tượng được.
Quả nhiên, Cố Giai Mính rõ ràng có chút buông lỏng, rối rắm nhìn bản hợp đồng kia, miệng khẽ mím lại.
Cố Giai Mính bây giờ tâm loạn như ma, nói cách khác, đem Mặc Uẩn Tề làm bảo mẫu?
Không, tôi không thể! Đã nói xong phải trả nợ, như vậy về sau còn trả được như thế nào?
Chuyện này vi phạm quy tắc trả nợ đem Mặc tổng làm lợn nuôi!
Mặc Uẩn Tề ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Dù sao anh cũng là cha ruột của thằng bé, đây là trách nhiệm của anh với tư cách là cha, em ngay cả chút quyền lợi này của anh cũng phải tước đoạt sao?”
Cố Giai Mính há miệng, bị những lời này chặn đến một chữ cũng không nói ra, hắn quả thật tước đoạt quyền làm cha của đối phương, năm năm không cho đối phương nhìn thấy Mặc Trạch Dương một cái, thậm chí ích kỷ phong ấn ký ức của đối phương, chạy trốn hôn nhân, còn khiến anh ngay cả sự tồn tại của đứa nhỏ cũng không biết.
"Anh chỉ giúp em đón thằng bé về mà thôi, trường học dù sao cũng không phải nhà mình, ở lại đó một thời gian dài, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển tâm lý của đứa nhỏ." Mặc Uẩn Tề nhìn ánh mắt lóe lên của Cố Giai Mính, hỏi hắn: "Em có nghĩ tới, con sẽ nhớ em không? Một đứa trẻ nhỏ như vậy, có thể hiểu lầm em không cần nó?”
Cố Giai Mính cúi đầu, chống lại đôi mắt to thuần khiết, trong lòng đột nhiên căng thẳng, nghĩ đến Mặc Trạch Dương hỏi hắn có đến đón nó không, hốc mắt nóng lên.
Thật sự thật không nỡ!
Mặc Uẩn Tề tiếp tục dẫn dụ: “Con trai em vĩnh viễn là con của em, điểm này em yên tâm.”
Cố Giai Mính: "..." Đột nhiên, động tâm thì làm sao bây giờ?
Lúc này, điện thoại di động của Mặc Uẩn Tề rung lên một chút, anh tiện tay cầm lên nhìn, tiếp tục nói: "Dù sao cũng không gấp, em có thể chậm rãi cân nhắc, anh có việc đi ra ngoài một chuyến.”
Nói xong anh đặt máy tính bảng lên bàn, đứng lên nhìn Cố Giai Mính một cái, trở về phòng lấy một cái áo khoác. Bây giờ là đầu xuân, buổi tối có chút lạnh, Cố Giai Mính nhìn bóng lưng đối phương, bàn tay nắm lấy phần hợp đồng kia dần dần dùng sức.
Lúc này liền cảm giác một bàn tay mập mạp chọc chọc từ thắt lưng, Cố Giai Mính sợ ngứa, trong nháy mắt liền kéo lực chú ý trở về, hắn cúi đầu nhìn thằng nhóc trong ngực, tâm tình thập phần rối rắm.
"Baba, con muốn về nhà." Mặc Trạch Dương không nghe hiểu cái gì khác, chỉ nghe hiểu có thể mỗi ngày đều về nhà. Hai từ về nhà có sức hấp dẫn chết người đối với nó.
Một câu nói đâm vào tâm, khiến Cố Giai Mính trong nháy mắt rơi lệ, ôm bảo bối của hắn không ngừng cọ, trả lời! “Con nói cái gì là cái đó!” Hợp đồng này hắn ký! Nợ, hắn có thể chậm rãi trả, hắn có thể vì bảo bối của hắn buông tha hết thảy, Thành tiên thành thần đều là chuyện phía sau, quan trọng nhất chính là nhãi con của hắn!
Mặc Trạch Dương bị ôm đau, hai tay ôm lấy mặt Cố Giai Mính, bảo hắn bình tĩnh một chút, trước mắt quan trọng nhất là: "Cha muốn đi tìm dã hồ ly sao? Tìm hồ ly hoang dã về sẽ không cho cha trở lại, cha muốn sao?”
Mặc Uẩn Tề đang thay giày động tác liền dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Cha đi gặp bác sĩ riêng của cha, hai người đi ngủ sớm một chút." Bác sĩ?
Hai người nhìn về phía cửa cùng một lúc, quan tâm đến người đàn ông ở cửa: con người mong manh này, bị làm sao thế?