Edit: Ha
Cố Giai Mính ngoại trừ trêu chọc đứa nhỏ, hắn quả thật không có gì đứng đắn.
Chỗ lão nhị muốn đi là nơi mà Thanh Khâu Hồ từng ở trước đây, đã nhiều năm không có người tới, một ngọn đồi nhỏ, một tòa gác xép nhỏ, với một đại yêu mà nói, chỗ ở này có thể dùng từ chua xót để hình dung.
Yêu tinh không giống nhân loại, sau khi không còn còn có thân nhân quét mộ gì đó, yêu tinh không còn chính là số mệnh, mạng cũng không còn, những thứ khác đều là vật ngoài thân, không quan trọng.
Sau khi Thanh Khâu Hồ chết, không có ai đến bổ sung linh khí cho căn gác nhỏ này, linh khí dần dần biến mất, hiện tại căn gác này trải qua mưa gió rửa trôi, đã hiện ra một loại xám trắng, mắt thấy sắp sụp đổ, xung quanh cũng là một mảnh cỏ hoang, Cố Giai Mính nhìn hết thảy trước mắt, đau lòng xoa đầu con trai thứ hai, “Chỗ này của con, so với ngọn núi trước kia của ba còn lạnh lẽo hơn, địa bàn trước kia của ba rất lớn, một mình có thể ở núi tuyết vạn dặm.”
Mặc Trạch Dương tự nhiên cổ vũ, “Ba thật tuyệt vời!”
Cố Giai Mính ngạo nghễ cười, đương nhiên rồi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT