Sau một lúc tuyệt vọng ngắn ngủi, Thẩm Lưu Sấm đột nhiên nhảy khỏi giường.

Cậu có một cảm giác!

Là cảm giác buồn ị!

Sau khi đi vệ sinh thông thuận, Thẩm Lưu Sấm vừa ngâm nga câu hát vừa rửa tay. Còn chuyện gì hạnh phúc hơn được ị trót lọt vào buổi sáng không?

“Không có!” Cậu nhìn gương mặt trong gương và nghiêm mặt nói với bản thân. Trong bụng trống trơn cả người nhẹ nhõm, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mọi phiền muộn vừa rồi đã bị quét sạch sành sanh, cậu tiếp tục hát khẽ, vui vẻ vẫy nước trên tay và trở về phòng.

Hồi đại học Thẩm Lưu Sấm học ngành IT, cậu học tập rất nghiêm túc nhưng cũng thích chơi, cho nên thức suốt đêm là chuyện thường ngày đối với cậu. Đến năm ba đại học, đề án các môn cứ nối tiếp nhau, hơn nữa cậu còn học thêm ngành phụ, thế là ngày đêm đảo ngược, ba bữa xáo trộn là bình thường. Cậu thường xuyên ngồi cả ngày trước máy tính huống chi là ra ngoài vận động, đôi khi cậu cũng không thể ăn cơm đúng giờ. Và rồi không biết bắt đầu từ lúc nào cậu đã bị táo bón.

Khi ngồi trong toilet Thẩm Lưu Sấm thường xuyên tuyệt vọng mà nghĩ, muốn ị nhưng không ị được có lẽ còn đau khổ hơn yêu mà không được.

Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, nhưng cuộc sống hạnh phúc sẽ bị những chuyện nhỏ nhặt này chi phối.

Tóm lại sau khi đi xả hàng nhẹ nhàng sung sướng lâu rồi chưa được, tâm trạng hiện tại của Thẩm Lưu Sấm nhanh chóng tốt lên. Mặc dù không còn chú chim to nữa, nhưng cậu có quả mông nhỏ hoàn mỹ nhất!

Cậu nhặt lên giấy hôn thú vừa ném xuống đất và đặt vào chỗ cũ, nhìn xung quanh căn phòng một lượt rồi mới bắt đầu lục lọi. Bất kể ra sao, chuyện cậu cần làm hiện tại là tìm thêm nhiều thông tin hơn.

Thẩm Lưu Sấm bắt đầu triển khai hình thức truy vết toàn diện, nhưng đồ đạc trong phòng ngủ thật sự quá ít, ngoại trừ giường và tủ đầu giường ra thì cũng chỉ còn cái bình hoa xấu nứt vách kia. Trong tủ đầu giường có một tờ giấy hôn thú, hai tờ giấy hôn thú, còn có một hộp áo mưa, hai hộp áo mưa, ba hộp áo mưa, bốn…

Định mở shop bán bao hả? Cậu đóng mạnh tủ lại, kiềm chế không ném hết chúng đi, sau đó quay người đi đến phòng thay đồ.

Trong phòng thay đồ là một hàng dài âu phục được xếp ngay ngắn lấp lánh hai chữ “cao cấp”, Thẩm Lưu Sấm oán thầm tại sao Ngụy Hủ An thích mua một kiểu đồ như thế, cậu đi sâu vào trong và thấy những bộ quần áo phong cách khác lạ, rất rõ ràng là quần áo của cậu. Mà tận cùng bên trong nhất có một cái vali lỗi thời đặt dựa vào tường.

Trong mắt Thẩm Lưu Sấm tỏa ra ánh sáng, cái vali này chắc chắn là do Thẩm Liễu Đồng mang tới.

Cậu mở vali ra, ngoại trừ mấy bộ quần áo thì còn có một sổ nhật ký. Đó là loại sổ có khóa mật mã, trông đã rất lâu năm.

Thẩm Lưu Sấm hơi cạn lời, sổ nhật ký có khóa mật mã là món đồ phổ biến thời cậu học tiểu học, đó không phải loại khóa rất tinh vi, chỉ có ba cái bánh răng nhỏ, hình thức lớn hơn tác dụng.

Cậu có thể thử từng mật mã, chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả. Nhưng việc này hiển nhiên không thể hiện rõ trí tuệ của cậu.

Cậu cầm quyển nhật ký đi xuống lầu, trong phòng bếp có dì giúp việc đang nấu cơm, Thẩm Lưu Sấm giật nảy mình. Mấy ngày nay cậu rất ít khi xuống lầu, lần đầu tiên cậu gặp người khác ngoài Ngụy Hủ An ở đây.

Chẳng qua căn biệt thự lớn thế này chắc chắn phải thuê người quét dọn, Ngụy Hủ An hiển nhiên không giống loại người biết nấu cơm. Thậm chí cậu còn ngây thơ cho rằng món cháo cậu ăn mấy ngày trước là do hắn tự tay nấu. Thẩm Lưu Sấm yên lặng rút lại những lời ca ngợi tay nghề nấu cháo của hắn và cười với dì giúp việc đang nấu cơm.

Dì giúp việc cũng nở nụ cười hòa ái với cậu, sau đó dì nhìn thấy người vợ mới cưới vừa tới biệt thự không lâu cầm con dao thái lớn nhất trên thớt lên, giơ tay chặt xuống một cuốn sổ, trên mặt còn mang theo nụ cười hưng phấn.

Thẩm Lưu Sấm cầm thi thể của sổ nhật ký đã bị chặt khóa và cười với dì giúp việc lần nữa, đi tới ban công.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, cậu nằm trên ghế dài, hưởng thụ ánh nắng, lật xem thành quả cậu lấy được bằng trí tuệ.

Chữ viết trên đó thật sự giống của cậu như đúc, Thẩm Lưu Sấm hơi kinh ngạc, điều khiến cậu chấn động hơn nữa là nội dung bên trong.

Đây rõ ràng là tác phẩm văn học điển hình của một thiếu nam đương tuổi dậy thì xuân đau thu buồn, thật ra chẳng có nội dung chính gì cả, tất cả đều là những đau thương tình cảm mờ mịt của thanh xuân. Đột nhiên Thẩm Lưu Sấm cảm thấy Thẩm Liễu Đồng và Ngụy Hủ An thích nói mấy câu tình cảm sến rện đúng là một cặp trời sinh.

Lược qua phần giữa, cậu trực tiếp từ lật về phía sau, cuối cùng cũng nhìn thấy Ngụy Hủ An xuất hiện.

Trên đó ghi chép lần đầu tiên họ gặp mặt, khung cảnh rất máu chó, Thẩm Liễu Đồng làm bán thời gian buổi đầu tiên ở tiệm cà phê lỡ làm đổ cà phê lên người Ngụy Hủ An, sau đó, không có sau đó nữa.

Thẩm Lưu Sấm lật ra sau, cậu phát hiện đó là tờ nhật ký cuối cùng. Cậu tập trung nhìn ngày và phát hiện có gì đó không ổn. Cậu chạy vội lên lầu lấy giấy hôn thú ra, lại xem ngày hôm nay trên điện thoại.

Hôm nay là ngày thứ bảy từ khi họ kết hôn, ngày thứ mười kể từ lúc gặp nhau. Nói cách khác họ quen nhau ba ngày đã kết hôn rồi sao?!

Trên mặt Thẩm Lưu Sấm đầy dấu chấm hỏi, trong lòng sốc hết sức. Thiếu niên chim nhỏ thích viết nhật ký đau buồn hóa ra ngầu vậy ư?

Ngay từ đầu khi xem quyển truyện 18+ ngọt não tàn này, Thẩm Lưu Sấm cũng không xem kỹ phần đầu, dù sao cốt truyện trong truyện 18+ chỉ toàn làm nền cho cảnh chịch thôi, có hợp lý hay không lcũng không quan trọng, cậu cũng thường tua đến cảnh chính.

Cậu cho rằng thiết lập quan hệ giữa Ngụy Hủ An và nguyên thân là thanh mai trúc mã, dù gì cũng phải là trải qua thời kỳ mập mờ, thời kỳ yêu tha thiết rồi mới kết hôn.

Nhưng Thẩm Lưu Sấm lại hơi vui, thời gian quen nhau của họ cũng không lâu, nguyên thân và Ngụy Hủ An chỉ ở chung được mấy ngày, vậy dáng vẻ khác thường bây giờ của cậu có thể giải thích hợp lý được rồi.

Cậu còn chưa kịp suy tính kỹ thì Ngụy Hủ An đã trở về. Nghe thấy tiếng bước chân, dưới tình thế cấp bách Thẩm Lưu Sấm vứt quyển nhật ký xuống gầm giường. Đúng lúc này Ngụy Hủ An mở cửa đi vào, trông thấy Thẩm Lưu Sấm ngồi ngoan ngoãn đàng hoàng bên giường.

Hắn đến gần ôm cậu, xoay người hôn lên mắt Thẩm Lưu Sấm: “Sao lại ngoan như thế, có phải em đã làm chuyện xấu gì không?”

Thẩm Lưu Sấm không khỏi chột dạ, cậu nghĩ đến chuyện mình mới biết chợt đầu óc cậu trở nên không tỉnh táo lắm, cậu nghĩ gì thì hỏi đấy: “Sao anh lại kết hôn nhanh như vậy?”

Hỏi xong cậu lại cảm thấy giọng điệu của mình có vấn đề, nhưng thay vì suy tính kỹ càng thì không bằng cứ hỏi huỵch toẹt ra, làm rõ mọi chuyện càng nhanh càng tốt. Thẩm Lưu Sấm sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình một chút rồi lắp bắp: “Tại tôi thấy… hôm nay… là kỷ niệm một tuần kết hôn của chúng ta! Tròn bảy ngày rồi!”

Cậu cảm thấy ý tưởng chợt xuất hiện của mình vô cùng hoàn mỹ.

Ngụy Hủ An nhướng mày cười cười, chờ cậu nói tiếp.

“Tại sao anh lại kết hôn với tôi?” Thẩm Lưu Sấm cố gắng ra vẻ mình là một người vợ mới kết hôn đang thẹn thùng tìm hiểu suy nghĩ nội tâm của chồng.

Ngụy Hủ An cười rất dịu dàng, đáp ngay lập tức: “Bởi vì…”

Hai chữ này vừa ra khỏi miệng hắn, Thẩm Lưu Sấm liền có linh cảm xấu, cậu bật dậy khỏi giường che miệng của hắn lại. Nét thẹn thùng trên mặt đã mất ráo từ lâu, cậu cau mày trợn mắt, cảnh cáo: “Tôi hỏi nghiêm túc, anh phải trả lời đàng hoàng.” Bình hoa nằm ngay trong tay, nếu anh ta dám nói mấy câu sến súa, máu tươi sẽ lập tức phun ra tại chỗ.

Ngụy Hủ An nhìn dáng vẻ này của cậu, hắn phụt cười, sau đó thật sự nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát: “Bởi vì em nói muốn kết hôn với anh.”

Gì? Là tôi cầu cưới? Nguyên thân chim nhỏ ngầu vậy.

“Vậy anh có yêu tôi không?” Thẩm Lưu Sấm nhân cơ hội hỏi tiếp.

“Nói thật hả?”

Thẩm Lưu Sấm trừng hắn cái nữa.

“Anh không biết, nhưng ngay khi gặp em anh đã cảm thấy em rất quan trọng.”

Thẩm Lưu Sấm phớt lờ nửa câu sau, trong lòng cậu đã vui sướng nhảy cẫng. Không biết, vậy là không yêu đúng không? Một cuộc hôn nhân không có tình cảm, đã thế còn kết hôn chớp nhoáng, vậy thì có hi vọng ly hôn chớp nhoáng luôn rồi.

Nhưng khi cậu ngẩng đầu và trông thấy Ngụy Hủ An cười dịu dàng nhìn mình, cậu không thể nào mở miệng nói ly hôn được. Người đòi kết hôn chính là cậu, lúc này mới bảy ngày cậu đã nói ly hôn, nhìn kiểu gì cũng giống như đang đùa giỡn người khác.

Dựa theo cách phát triển nội dung cốt truyện thông thường, sau khi cậu nói ly hôn thì sẽ bị tổng tài bá đạo đánh gãy chân. Bình hoa nằm ngay trong tay anh ta, máu tươi lập tức phun tại chỗ.

Cậu có thể suy tính kỹ hơn, tạm thời không cần vội vã.

Cơ thể Thẩm Lưu Sấm nhỏ xinh, chạy cực nhanh, cậu chạy vội xuống lầu ngồi vào bàn ăn chuẩn bị ăn cơm.

Ngụy Hủ An nhìn thấy bóng lưng hoạt bát vui vẻ của cậu, trong lòng cũng không nhịn được mà vui vẻ theo, hắn nghĩ chắc không cần đi gặp bác sĩ tâm lý nữa, từ những câu hỏi vừa rồi của cậu thì hình như người vợ mới cưới của hắn chỉ đang thiếu thốn cảm giác an toàn, cho nên mới hơi khác thường.

Bữa cơm này hai người ăn trong bầu không khí hết sức vui sướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play