Mới rạng sáng ngày hôm sau, Thẩm Lưu Sấm mang cái đầu ổ gà ngồi vào bàn ăn, ánh mắt đờ đẫn. Cậu còn chưa tỉnh ngủ, nhưng Ngụy Hủ An cứ gọi cậu dậy cùng ăn sáng chung.

Cậu quấn chăn không để ý tới hắn, Ngụy Hủ An liền xốc chăn lên tiến đến bên tai cậu vừa hôn vừa sờ, còn cố ý nói: “Bảo bối, nếu không ăn sáng, vậy anh ăn em được không?”

Vừa nghe thấy câu nói đó, Thẩm Lưu Sấm lập tức tỉnh hết cả người, không còn buồn ngủ nữa, mỗi một lỗ chân lông trên người đều bị kích thích tỉnh dậy. Sự thật chứng minh dù có mang một khuôn mặt đẹp trai cỡ nào thì mấy câu nói thấy gớm đó vẫn giống như quấy rối tình dục đối với Thẩm Lưu Sấm. Trời sinh cậu không ưa mấy lời thoại đó, huống chi cậu chỉ mới đến mấy ngày thôi. Một người bạn cùng phòng vừa quen không lâu mới sáng sớm đã kề tai nói với mình mấy câu đó, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy mình không đánh người đã rất lý trí.

Cậu vén chăn chạy về phía phòng ăn, không đánh răng cũng không rửa mặt giống như đang hờn dỗi, thậm chí còn ngồi xếp bằng bên bàn ăn không nhúc nhích, hai mắt vô hồn y chang một pho tượng gỗ.

Ngụy Hủ An cũng không chê cậu, còn bày bánh mì, sữa bò trước mặt cậu, mở miệng là một tiếng bé cưng giống như đang gọi hồn. Ánh mắt vô hồn của Thẩm Lưu Sấm cuối cùng không nhịn được mà giật giật, âm thầm trợn mắt một cái, sau đó bắt đầu cầm lấy đồ ăn.

Ngụy Hủ An lột trứng gà cho cậu, lột xong còn gọi cậu là bé yêu, sau đó mới bỏ vào đĩa của cậu.

Thẩm Lưu Sấm nghe bé cưng, bé yêu, bé ngoan mấy ngày, cuối cùng cậu hết chịu nổi, không ai được phép nói cậu bé cả!

“Rốt cuộc anh muốn gọi tôi là gì, anh chốt một từ được không?” Cậu vỗ mạnh cốc sữa bò lên bàn một cách khí thế, nói ra câu nói đầu tiên trong buổi sáng hôm nay.

Ấy vậy mà Ngụy Hủ An thật sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Thẩm Lưu Sấm cũng thấy căng thẳng trước dáng vẻ tập trung của hắn, trong lòng cậu cũng chuẩn bị bùng nổ khi nghe thấy mấy từ bé ơi, bé yêu, người yêu bé bỏng.

“Vợ.”

Nghìn tính vạn tính nhưng khó mà phòng bị hết, vậy mà Thẩm Lưu Sấm đã bỏ sót một từ ghê gớm nhất, một ngụm sữa bò cứ thế trào ngược ra từ cổ họng cậu, văng dính tay áo Ngụy Hủ An.

Thẩm Lưu Sấm thấy sữa bò làm ướt bộ âu phục nhìn là biết hết sức đắt tiền, không chừng trên đó còn dính nước miếng của mình thì cậu có hơi lúng túng. Nhưng tiếp theo suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là cảm thấy may mắn, chắc anh ta không bắt mình bồi thường đâu, mới nãy anh ta còn gọi mình là vợ mà.

Thẩm Lưu Sấm cảm thấy kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của mình.

Ngụy Hủ An sửng sốt mấy giây, hắn chẳng nói gì cả, chỉ buông đồ ăn trong tay, đứng dậy đi thay quần áo. Nhưng dáng vẻ im thin thít, trong mắt có chút cô đơn của hắn khiến Thẩm Lưu Sấm hết sức áy náy.

Cậu đứng dậy đi theo, Ngụy Hủ An vừa vào phòng thay đồ liền đóng cửa lại, động tác đóng cửa rất nhẹ. Nhưng Thẩm Lưu Sấm đứng ở ngoài cửa lại vô cùng khó chịu.

Cậu cảm thấy mình hơi quá đáng rồi.

Mình đã đánh tráo vợ của anh ta, mà còn giả mạo vợ anh ta và cố tình gây sự như thế. Trong mắt của Ngụy Hủ An, mình quả thật là cố tình gây sự, Thẩm Lưu Sấm nghĩ, hình thức ở chung của họ trước kia không tới phiên cậu chỉ trích, giờ cậu phá hoại tình cảm của họ kiểu này cũng chẳng khác gì. Cậu thậm chí có chút lo lắng, chờ đến khi cậu trả cơ thể này lại, hôn nhân của họ đã vỡ tan.

Thẩm Lưu Sấm thở dài. Lại cảm thấy Ngụy Hủ An hơi ngốc, cũng đúng, còn ai thông minh trong mấy cuốn tiểu thuyết 18+ ngọt não tàn chứ.

Nhưng anh ta là tổng tài bá đạo cơ mà?! Ra vẻ đáng thương uất ức như vậy làm gì.

Thẩm Lưu Sấm bực bội nắm tóc của mình một cái, chạy vào phòng tắm.

Trong gương, đầu tóc cậu lộn xộn, gương mặt mà cậu vẫn chưa quen lắm giờ hơi tái nhợt, bởi vì tối hôm qua cậu thức khuya nên hiện tại mắt có quầng thâm, do chưa rửa mặt nên khóe miệng thậm chí có vệt nước miếng.

Ngụy Hủ An có thể yêu thương gọi bảo bối, vợ đối với khuôn mặt này cũng không dễ dàng. Thẩm Lưu Sấm lại phát ra tiếng cảm thán từ đáy lòng vì tình cảm nồng cháy giữa nguyên thân và Ngụy Hủ An một lần nữa.

Cậu nhanh chóng súc miệng rửa mặt, sửa lại tóc, lúc cậu đi ra thì trông thấy Ngụy Hủ An đã thay xong quần áo ngồi bên bàn ăn tiếp tục ăn sáng.

Thẩm Lưu Sấm cẩn thận từng li từng tí ngồi vào chỗ của mình, cậu hít sâu một hơi, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi…” Cậu đã suy nghĩ sẵn trong đầu, miệng khép khép mở mở nhưng vẫn không thể nào kêu một tiếng “chồng”. Theo lý thuyết, cậu chỉ cần kêu một tiếng là có thể chữa lành tổn thương hôn nhân giữa họ cho việc cậu phun sữa bò mới nãy.

Sau khi thử mấy lần, Thẩm Lưu Sấm vẫn bỏ cuộc, cậu cướp quả trứng gà trong tay Ngụy Hủ An, lăn nó trên bàn một cách thuần thục, nhanh chóng lột vỏ, bỏ trứng gà vào trong đĩa của hắn, động tác và sắc mặt mang theo nét lấy lòng rõ ràng.

“Ừm, tôi chỉ cảm thấy, cách gọi đó quá là… quá, quá là bình thường!” Thẩm Lưu Sấm nói thêm vào một cách linh tinh, nói xong chính cậu cũng cảm thấy rất nực cười, cậu cụp mắt, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”

Ngụy Hủ An nghe xong, cúi người ôm lấy cậu, “Không sao.” Thẩm Lưu Sấm mặc cho hắn ôm, vùi vào ngực hắn hít hà, cậu nghĩ thầm anh ta phun nước hoa gì mà thơm thế.

Cậu cho rằng buổi sáng gà bay chó sủa hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, lại nghe thấy Ngụy Hủ An tiếp tục thở dài nói, “Em thật đúng là…”

Trong nháy mắt Thẩm Lưu Sấm như bị đạp cái đuôi, cậu gần như nhảy dựng lên, che miệng Ngụy Hủ An, nhìn hắn chằm chằm.

Sự áy náy lúc nãy thoáng chốc tan thành mây khói, hiện giờ Thẩm Lưu Sấm chỉ nghĩ nếu như anh ta nói tiếp, vậy phải tốn bao lâu để chạy từ đây về phòng cầm lấy bình hoa nhỉ.

Hai người giằng co trong chốc lát, Thẩm Lưu Sấm cảm thấy chắc cũng đủ rồi, chậm rãi rút tay lại.

Ngay khi cậu thả lỏng cảnh giác, Ngụy Hủ An vô cùng cố chấp bổ sung, “…nhóc con nghịch ngợm mà.”

May quá, không phải bé yêu tinh. Thẩm Lưu Sấm vô cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, bắt đầu ăn bữa sáng đã sắp nguội.

“Anh học mấy câu này chỗ nào vậy?” Cậu suy tư thật lâu, vẫn nhịn không nổi mà hỏi.

Chắc không phải trước khi các tổng tài bá đạo mấy anh ra đời, thượng đế đã cố ý tặng một bản trích dẫn lời thoại chuyên môn dành cho các anh đâu nhỉ.

Ngụy Hủ An đã ăn xong, hắn tao nhã lau miệng, nghiêm mặt trả lời: “Tất cả những lời tâm tình đó, ngay khi gặp em anh đã vô sự tự thông, hạ bút thành văn.”

Thẩm Lưu Sấm trợn trắng mắt trong lòng, xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi không nên hỏi. Cậu uống một ngụm sữa bò, nói một cách thấm thía: “Anh biết không, số lần một người nói những câu thoại sến súa của tổng tài bá đạo trong đời là hữu hạn, ai nói xong trước người đó bán muối trước.”

Ngụy Hủ An hiển nhiên muốn hỏi cậu lời thoại sến súa của tổng tài bá đạo là gì, nhưng điện thoại của hắn chợt vang lên, hắn đứng dậy đến cạnh Thẩm Lưu Sấm hôn cậu một cái, rồi mới nhận điện thoại đi tới cửa.

Thẩm Lưu Sấm vô cảm lau mặt một cái, tiếp tục ăn bánh mì.

Cám ơn trời đất, cuối cùng anh ta cũng phải đi làm. Thẩm Lưu Sấm đang suy nghĩ làm thế nào để sống qua ngày hôm nay, chợt cậu nghe thấy hình như có ai gọi mình.

“Tiểu Sấm.” Đúng vậy, thật sự đang gọi cậu.

“Tiểu Sấm, sau này chỉ mình anh sẽ gọi em như thế, Tiểu Sấm.” Ngụy Hủ An đứng ở cửa cười rất dịu dàng, nói xong hắn cũng xoay người ra cửa.

Thẩm Lưu Sấm ngồi tại chỗ ngây ra như phỗng.

Sao anh ta biết mình tên gì!

Đột nhiên cậu nghi ngờ mình đã xuyên vào tiểu thuyết kinh dị nào đó. Chờ đã, trong nháy mắt cậu nghĩ đến điều gì đó rồi chạy vội vào trong phòng.

Cậu lục lọi tủ đầu giường, cuối cùng cũng tìm được giấy hôn thú của họ. Cái tay của cậu cũng hơi run rẩy, chờ đến khi nhìn thấy ba chữ trên giấy, cậu vứt giấy hôn thú rồi bổ nhào vào giường.

Cậu nghĩ ra rồi.

Thẩm Liễu Đồng. Tên của nhân vật chính trong quyển truyện này. (Thẩm Lưu Sấm = [shěn liú chuǎng]; Thẩm Liễu Đồng = [shěn liǔ tóng])

Ngay khi cậu đọc cuốn tiểu thuyết này, chợt ham muốn học hỏi của cậu tràn đầy, cậu không nhịn được đi tìm cách đọc chữ “Đồng”. Ai mà ngờ cái tên hiếm của mình lại đồng âm với nhân vật chính trong truyện 18+ chứ.

Cậu càng đọc càng thấy khó chịu. Mà điều khiến cậu muốn chửi nhất không phải chuyện này, mà là khi đọc phần sau, cậu phát hiện tác giả đột nhiên giải phóng bản thân, quyển truyện 18+ ngọt não tàn chợt trở nên dữ dội hẳn, một đống cảnh play khẩu vị nặng, cậu đọc mà thốn hết sức.

Cậu sợ đau, thậm chí khi đọc tiểu thuyết cũng không thích đọc các tình tiết quá bạo lực.

Lúc trước cậu cho rằng mình chỉ lãng phí mấy đồng tiền tự động mua chương thôi, giờ mới phát hiện còn dính líu đến cái mạng của mình nữa.

Lúc đầu Thẩm Lưu Sấm cảm thấy cuộc sống ở nơi này thoải mái sung sướng nhàn rỗi, ngoại trừ thỉnh thoảng có những lời tâm tình sến súa ra, thế giới này thậm chí khiến cậu vui đến quên cả trời đất.

Nhưng bây giờ, cậu phải tìm cách trở về mới được, gấp lắm rồi!

Dẹp mẹ nó đi.

Từ sau khi Thẩm Lưu Sấm mất chú chim to, cậu lại gặp phải vực thẳm cuộc đời to nhất.

Mà Ngụy Hủ An trên đường đi làm đã liên lạc một bác sĩ tâm lý nổi tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play