Giang Nhiên vừa về đến nhà, vội vàng cởi giày đi đến nhà ăn, người trong nhà đều đã ăn gần xong, trên bàn cơm không còn được một nửa.

Mẹ Giang thấy hắn muộn như vậy mới về, không khỏi oán trách: "Sao lại về muộn như vậy? Anh con về một tiếng trước rồi đấy."

Giang Nhiên nhìn thoáng qua Giang Tinh Hoài phía bên kia: "Lớp học bận chút việc."

Giang Tinh Hoài làm như không nghe thấy, vẫn không ngừng đũa, tiếp tục ăn cơm.

Mẹ Giang lẩm bẩm nói: "Được rồi, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, chờ con xuống thì đồ ăn cũng nguội hết."

"Dạ được." Giang Nhiên cười cười, kéo ghế ra ngồi xuống.

Sau khi cơm nước xong, hai anh em đi lên lầu hai.

Phòng bọn họ kế nhau, Giang Tinh Hoài vừa mới ngồi xuống, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.

Mở cửa ra xem, là Giang Nhiên.

"Có việc?"

Giang Nhiên cười hì hì: "Có!"

Giang Tinh Hoài xoay người đi vào trong.

Giang Nhiên theo phía sau, hắn ở trong phòng dạo một vòng, hết chạm vào nơi này, lại tới đụng tới nơi kia, trên mặt là biểu cảm thất thần.

Giang Tinh Hoài nhíu nhíu mày: "Đừng chạm vào đồ của anh, có việc thì nói mau."

Giang Nhiên sờ mũi, xoay người đi tới, ngượng ngùng nói: "Ca, hình như em vừa thích một người."

"Vì cái này, giữa trưa mới về trễ?"

Giang Tinh Hoài hừ lạnh một tiếng: "Nói với anh là đi hỏi bài giáo viên, nói với mẹ là lớp học có việc, từ khi nào em học được nói dối rồi?"

Giang Nhiên vội xua tay, hoảng loạn nói: "Không phải, là em có nổi khổ tâm mà!"

Giang Tinh Hoài nói: "Khổ tâm cái gì?"

Giang Nhiên ấp úng nói không ra lời.

Giang Tinh Hoài mất hết kiên nhẫn, từ giữa giá sách rút ra một quyển sách, không thèm để ý tới người nào đó nữa, cúi đầu xem sách.

Chẳng được bao lâu, Giang Nhiên nhịn không được lắc lư nhích lại gần: "Chuyện này liên quan tới mặt mũi con gái nhà người ta, em cũng ngại nói."

Giang Tinh Hoài làm lơ hắn.

"Ca?"

Giang Tinh Hoài vẫn như cũ không thèm để ý.

"Haiz." Giang Nhiên thở dài một hơi, thành thật khai báo mọi chuyện: "Trên váy cô ấy có vết máu, em chờ mọi người về hết rồi mới đưa cô ấy về, xong chuyện thì muộn mất."

Rốt cuộc Giang Tinh Hoài cũng ngẩng đầu lên.

"Em cũng biết người vừa nhiệt tình vừa đẹp trai như em không nhiều lắm, anh không cần ngưỡng mộ em đâu." Giang Nhiên thả rắm* nói.

(*rắm cầu vồng như kiểu tâng bốc í)

"Ha ha." Giang Tinh Hoài cười lạnh một tiếng.

Mặt Giang Nhiên tràn đầy hạnh phúc, cười: "Ngày hôm qua anh cũng có gặp cô ấy đó, là cô gái muốn đi nhờ xe chúng ta về, cô ấy còn ngồi phía sau em, quá có duyên luôn!"

Đột nhiên Giang Tinh Hoài dội cho hắn một gáo nước lạnh: "Cô ta không hợp với em."

Giang Nhiên lập tức xù lông: "Ca! Anh không hiểu rõ cô ấy mà nói như vậy là không tốt đâu!"

"Anh chỉ đưa ra ý kiến, nghe hay không tùy em." Giang Tinh Hoài đem tầm mắt đặt lại trên trang sách, lãnh đạm nói: "Nếu không còn việc gì khác thì ra ngoài đi."

Bờ môi Giang Nhiên khép lại mở, mở lại khép, cuối cùng, cũng không nói gì nữa, xoay người ra ngoài.

*

Tiết đầu của buổi chiều là môn chính trị, Diệp Lê ở nhà đánh một giấc xong mới đến trường học.

Vào phòng học, cậu cảm giác ánh mắt kinh diễm hoặc tò mò bắn tới từ bốn phía, xung quanh truyền đến tiếng nói chuyện khe khẽ.

"Đẹp trai quá đi!"

"Cậu ấy là ai? Học lớp chúng ta sao?"

"Lớn lên đẹp trai như vậy, tớ khẳng định ngày khai giảng đầu tiên là có thể phát hiện rồi, lúc trước cũng chưa gặp qua cậu ấy, chắc là học sinh mới xếp lớp đến, không sai được!"

"Rất muốn ngồi cùng bàn với cậu ấy aaaa."

Vừa nói xong, cậu thiếu niên đẹp trai xoay đầu lại, nhìn các cô nở một nụ cười thiệt tươi.

Các bạn học nữ: "!!!" Bị giá trị nhan sắc này bạo kích aaa!!

Các bạn học nam: "......" Thằng nhóc chết tiệt này từ đâu ra đâyyy! Nữ sinh trong lớp đều bị câu mất hồn rồi!

Diệp Lê đi đến chỗ ngồi bên kia của mình, vừa định ngồi xuống, đã nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói ngầm uy hiếp: "Chỗ này có người ngồi rồi."

Cậu quay đầu, nhìn thấy Lưu Cảnh Thịnh mặt đầy tức giận. Diệp Lê nghẹn cười, hỏi cậu ta: "Cậu không quen tớ à?"

"A, cậu cho rằng cậu là ai, tại sao tôi phải biết cậu?!"

Không nhìn thấy trên bàn còn đặt sẵn sách à? Tên nhóc thúi này còn muốn chiếm vị trí của Diệp ca, nằm mơ đi!

Từ từ... Giọng nói này sao quen tai ghê???

Lưu Cảnh Thịnh ngẩng đầu nhìn kỹ người trước mặt, khổng thể tưởng tượng nổi nói: "......Diệp ca?"

Diệp Lê phụt một tiếng bật cười: "Sao trước kia tớ không phát hiện ra cậu phách lối như vậy nhỉ?"

Lưu Cảnh Thịnh thẹn đỏ cả mặt: "Đây không phải do tớ sợ cậu bị người khác bắt nạt sao..."

Thấy Diệp Lê ngồi xuống vị trí đó, âm thanh nghị luận xung quanh càng lớn hơn: "Cậu ấy học lớp chúng ta thật hả?"

"Dựa vào mắt nhìn trai đẹp nhiều năm của tớ, sao thời điểm khai giảng lại không phát hiện ra?!!"

"Bây giờ, tớ tuyên bố mắt tớ mù rồi, cậu ấy đẹp trai thế mà không nhìn thấy!"

Kỳ thật không phải do mắt bọn họ không tốt, mà là Diệp Lê thay đổi quá lớn.

Nguyên chủ Diệp Lê, tóc mái dài che hết đôi mắt, chỉ có thể nhìn xuyên qua mấy sợi tóc tán loạn thấy được chút đường nét, vừa nhìn là thấy ảm đạm ủ rũ.

Nhưng thật ra, bộ phận đẹp nhất trên gương mặt hắn là đôi mắt, không to không nhỏ, đuôi mắt mang theo cảm giác lãnh đạm, hơi nhếch lên một chút, khi nhìn ai đó, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra một loại sức sống tươi đẹp, sâu trong đôi mắt là hồ nước trong vắt thấy đáy, trông rất thanh thuần nhưng lại xinh đẹp dụ hoặc.

Bây giờ các nét đẹp của ngũ quan đều không bị che giấu, đôi mắt kia càng trở thành điểm nhấn – một nét bút hoàn mỹ, khiến cho người gặp không thể quên.

Diệp Lê nghe những lời này xong, rốt cuộc cảm nhận được cảm giác giả heo ăn thịt hổ, thật sự chơi rất vui! Tuy rằng đời trước cậu nghe người khác tán thưởng, khen ngợi mình không ít nhưng loại trải nghiệm này rất mới lạ.

Nghĩ tới, cậu hỏi Lưu Cảnh Thịnh: "Tớ thay đổi lớn vậy sao?"

Lưu Cảnh Thịnh gật đầu không ngừng: "Cậu nói xem, tớ suýt nữa không nhận ra cậu luôn."

Thật ra không chỉ kiểu tóc thay đổi, mà còn cách phối đồ, trước kia Diệp Lê rất thích mặc màu đen, xám lãnh đạm, quần áo đều toàn hai màu này, nhưng hôm nay, cậu mặc một cái áo hoodie vàng nhạt, ngoài cửa sổ ánh mặt trời mùa xuân chiếu vào, nhìn giống như thiếu niên đẹp trai dương quang, cùng trước kia như trời với đất.

Tiết học chính trị vừa kết thúc, rất nhiều người lén lút nhìn sang bên này, ban nãy giáo viên điểm danh, để dò số chỗ ngồi theo tên của bọn họ, các cô cũng biết được bạn học soái ca này tên Diệp Lê.

Vừa nghĩ như vậy, ở cửa đột nhiên có một bạn học hô lên: "Diệp Lê, có người tìm cậu!"

Bạn học đó vừa ngồi xuống, người phía trước đã quay lại hỏi: "Ai tìm Diệp Lê vậy?"

Bạn học lắc đầu: "Không quen, nhưng mà là một nữ sinh rất xinh đẹp, he he, Diệp Lê rất có phúc nha..."

Diệp Lê chìm trong ánh mắt hóng hớt của các bạn chung lớp ra khỏi phòng học.

Cậu ở trường học này chẳng quen biết ai, tới tìm cậu, chỉ có thể là một người.

Không quá bất ngờ, quả nhiên thấy gương mặt khiến người buồn nôn kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play