Diệp Lê trước kia toàn thân trên dưới thật cẩn thận tỉ mỉ, mỗi sợi tóc đều tản ra khí tức tinh xảo, quần áo không có một nếp nhăn nào, khóa kéo áo cũng an phận kéo lên tận trên cùng, cho dù là kiểu quần áo nào hắn mặc lên cũng có cảm giác rất nghiêm túc.

Nhưng mà hôm nay —- mí mắt sụp, chóp mũi ửng đỏ, đầu tóc rối bời, trên đỉnh đầu còn có một sợi tóc ngốc vểnh lên trông rất đáng yêu.

Không phải không tốt, mà là cả người đều biến hóa nghiêng trời lệch đất, từ khí chất u buồn ngột ngạt trước kia bây giờ trở nên đáng yêu sinh động hơn hẳn.

Nói cách khác, chính là từ một nam sinh tinh xảo biến thành một bé heo ngốc đáng yêu.

Diệp Lê miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn cậu ta một cái: “Làm sao đó?”

Tâm tình của cậu bây giờ phi thường khó chịu, bởi vì cậu chợt nhận ra, hiện tại cậu mới là học sinh khối 10, mà hôm nay lại là ngày khai giảng đầu tiên!

Đời trước thật vất vả mới qua được ba năm cấp 3, thiếu một chút nữa liền được giải thoát, không nghĩ tới bây giờ phải học lại lần nữa.

Nhân sinh thật là khó khăn!

Uhuhu, trong lòng cậu tự đánh giá điểm thi đại học đời trước, khẳng định là có thể thi đậu được đại học đứng đầu cả nước luôn.

Bây giờ thì không có cái gì cả.

Lưu Cảnh Thịnh không biết được tâm lý bi thương của cậu, cười không ngừng, thirnh thoảng còn khều sợi tóc ngốc: “Sợi tóc này của cậu thật quật cường nha, đè kiểu nào cũng không chịu nằm xuống,”

Diệp Lê hất hất đầu, tránh đi ngón tay của Lưu Cảnh Thịnh, nghĩ thầm: Đương nhiên.

Cậu ở nhà cũng dùng nước vuốt xuống, nhưng làm sao cũng không được, liền bó tay để mặc nó tung bay.

Chẳng qua cái tóc mái này quá dài, có chút ngăn trở tầm mắt, Diệp Lê quyết định giữa trưa sau khi tan học sẽ đi cắt kiểu tóc mới.

Lúc này, trên hành lang đột nhiên truyền đến một trận tiếng vang thanh thúy của chìa khóa, bạn cùng lớp đều không hẹn mà cùng quay đầu ra phía ngoài xem, là chủ nhiệm đi tới.

Chủ nhiệm lớp tên là Dương Thịnh Dũng, là một thầy giáo trung niên có kiểu tóc Địa Trung Hải điển hình, thoạt nhìn bộ dáng rất ôn hòa, nhưng mà lúc nói chuyện rất hay văng nước bọt, bạn học ngồi ngay bàn đầu đáng thương hứng đủ.

Thầy đứng trên bục giảng, hắng giọng một cái: “Hôm qua thầy cũng đã tự giới thiệu qua nên hôm nay cũng không dài dòng nữa, cấp 3 không giống với cấp 2, các em đừng tưởng rằng có tận ba năm là thời gian rất nhiều, lo chơi trước chờ tới lớp 12 mới cố gắng học tập, thầy nói cho các em biết, đó chính là ý nghĩ sai lầm…”

Lưu Cảnh Thịnh liếc mắt, nhỏ giọng nói với Diệp Lê: “Vừa nói là không dài dòng đó.”

Diệp Lê cũng cười cười: “Đọc sách nhiều năm như vậy, cậu còn không hiểu kịch bản của thầy cô à?”

Qua gần nửa tiếng, Dương Thịnh Dũng rốt cuộc cũng dừng diễn thuyết, tổng kết nói: “Cho nên, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chính thức lên lớp, thời khóa biểu thầy đã dán ở bảng thông báo, các em nhớ xem kỹ.”

Nói xong, thầy đi xuống bục giảng, lúc chuẩn bị mở cửa đi ra, chớt nhớ ra gì đó: “Buổi tối hôm nay tiến hành tự giới thiệu, sau đó bỏ phiếu bầu cử ban cán sự, các bạn học nhớ nhiệt tình tham gia.”

Để lại một đám người hai mặt nhìn nhau.

Lưu Cảnh Thịnh ngồi sau lưng Diệp Lê nói: “Diệp Ca, cậu thấy tớ đi tranh chức ủy viên thể dục thế nào?”

Mặc dù thành tích học tập của cậu ta không được tốt lắm, nhưng tứ chi phát triển, năm cấp 2 cũng là thành viên chủ lực của đội bóng rổ trường học.

Diệp Lê nhẹ gật đầu: “Có thể, tớ thấy rất được.”

Lưu Cảnh Thịnh lại hỏi: “Vậy còn cậu? Có tham gia tranh cử không?”

Diệp Lê nói: “Không muốn.”

Cậu không muốn làm cán sự lớp đâu, không nói về việc có tài lãnh đạo hay không, nhưng bộ dáng cậu trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn thấy liền biết rất dễ bị bắt nạt, làm sao mà quản được người khác.

Tiết đầu tiên là môn Anh ngữ, giáo viên Anh ngữ là một cô gái trẻ tuổi, thanh tú, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mặc dù phát âm có hơi không được chuẩn, nhưng rất hoạt bát, không khí toàn lớp học đều được cô là sinh động lên, các bạn học cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Bất tri bất giác đã tới trưa, chương trình học ngày khai giảng đầu tiên rất đơn giản, mấy kiến thức này Diệp Lê đều còn nhớ rõ nên cậu ngồi ngơ ngẩn hết cả buổi sáng.

Cuối cùng tiếng chuông học cũng vang lên, Lưu Cảnh Thịnh nhanh chóng lôi kéo Diệp Lê chạy trốn ra ngoài.

Lưu Cảnh Thịnh thích nghiên cứu địa hình, vừa tan học, tiếng chuông còn chưa reo xong, cậu ta đã mang Diệp Lê chuồng ra khỏi phòng học.

Đương nhiên, trước kia cậu ta cũng không dám làm lôi kéo như vậy, nhưng bây giờ Diệp Lê trở nên hướng ngoại hơn một chút, cậu ta liền to gan hơn.

Hai người chạy thẳng tới cổng sau của trường học mới dừng lại, Diệp Lê khom người tay chống đầu gối thở hồng hộc, mặt đỏ hết lên, cả cậu và nguyên chủ tương đối lười, không thích rèn luyện thân thể, không chịu nổi chạy một mạch như thế.

Trái lại, hô hấp Lưu Cảnh Thịnh đều đặn, sắc mặt bình thường, giống như vừa rồi chạy một trăm mét chỉ là chạy chơi chơi.

Lái xe đã dừng xe đợi ở vị trí giống như hôm qua, Diệp Lê đi qua nói với tài xế vài câu, để hắn chờ ở chỗ này một lát, đợi cậu đi cắt tóc về.

Ngoài trường học đa số là các cửa hàng ăn nhỏ, Diệp Lê đi dạo một vòng, mới ngay khúc cua ở góc đường thấy một tiệm cắt tóc, biển hiệu của hàng này phủ bụi, trông tiệm có chút cũ.

Cậu đi vào, mắt ông chủ sáng lên: “Nhóc đẹp trai, muốn uốn hay là nhuộm đây?”

Ông chủ này đem việc chỉ cắt tóc gạt bỏ luôn.

Khóe miệng Diệp Lê giật một cái, ngồi xuống ghế: “Chỉ cần cắt ngắn tóc lên thôi là được.”

Ông chủ chưa từ bỏ ý định: “Muốn tạo một cái hoa văn trên tóc không? Giống như ở hai bên mai làm thành hình sấm sét?”

Diệp Lê vô tình cự tuyệt: “Không cần, giúp cháu cắt ngắn là được rồi.”

Ông chủ: “…À.” Giọng nói không tình nguyện chút nào.

Chỉ cắt ngắn, năm phút là xong, tay nghề ông chủ cũng ổn áp, làm những ưu điểm trên gương mặt cậu nổi bật lên, Diệp Lê nhìn chính mình trong gương, nhe răng cười một cái.

Không phải cậu tự luyến, nhưng mà trông thật đẹp trai.

Thiếu niên trong gương môi hồng răng trắng, mũi cao ngạo nghễ, lông mi rậm dài như lông quạ, đôi mắt đen sáng ngời trong trẻo, bờ môi hồng nhuận đầy đặn, đổi kiểu tóc mới, khí chất cả người đều biến hóa nghiêng trời lệch đất, biến thành một mỹ thiếu niên thanh tú nhẹ nhàng.

Trả tiền cho ông chủ xong, Diệp Lê ra khỏi tiệm cắt tóc.

Ánh nắng ngoài cửa nhẹ nhàng ấm áp, trong không khí tràn ngập hương cỏ xanh, một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây nhẹ nhàng lay động theo gió.

Thiếu niên nở nụ cười.

Hẹn gặp lại, nguyên chủ – Diệp Lê, mặc dù không biết cậu đi đâu, nhưng sau này, tôi sẽ thay cậu sống thật tốt.

Diệp Lê men theo đường cũ trở về, vừa ngồi lên xe, đã nhìn thấy hai người đang đi ra từ cổng trường học.

Trên mặt Tô Cẩm ửng đỏ, bên hông che phủ một cái áo màu đen, cô ta dùng tay thắt chặt góc áo, có vẻ hơi ngượng ngùng, tăng thêm mấy phần cảm giác đáng yêu, khiến mấy người đi ngang qua không nhịn được bị hấp dẫn tầm mắt.

Bên cạnh cô ta là một nam sinh lớn lên cũng xem như đẹp trai, trên mặt cũng ửng đỏ, nhìn thấy bộ dạng của cô ta, khẩn trương nắm tay cuộn thành nắm đấm, muốn nói gì đó lại thôi.

Hai người đứng ở cổng trường học. Trò chuyện trong chốc lát, sau đó xoay người đi sang chiếc xe phía bên đường.

Trong lúc đó, Diệp Lê chú ý tới, Tô Cẩm luôn len lén liếc mắt nhìn sườn mặt nam sinh, nam sinh cũng làm như thế.

Hôm nay mới là ngày khai giảng đầu tiên, quào, mị lực của Tô Cẩm lớn như vậy à?

Cậu thực sự không hiểu những người trẻ tuổi này nghĩ gì.

Trước khi xuyên qua đã là người trường thành – Diệp Lê 18 tuổi nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play