Đáng lẽ tôi phải tên là Giang Du.
Nhưng tôi không xứng đáng được dùng cái tên này nên tôi có tên là Giang Hựu, bắt đầu từ cái tên, tôi đã định sẵn là lựa chọn thứ hai rồi.
Thực ra, không cần bà ngoại kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra, chỉ từ đôi ba câu của cậu mợ và những người khác tôi cũng có thể kết luận được mình đã bị bỏ rơi.
Lý do thật nực cười, đó là vì tôi bị sinh non nên trí tuệ của tôi sẽ có vấn đề.
Đây là điều mà bà Tống Tinh và ông Giang Viễn Tân khó có thể chấp nhận được.
Nghe bà ngoại kể rằng, thật ra hồi đó gia đình cũng không phải là có điều kiện, cả nhà đều trông cậy vào số tiền trợ cấp sau khi ông ngoại hy sinh. Số tiền này đã giúp bà Tống Tinh được đi học trong khi các bạn đồng trang lứa đang đi cắt cỏ.
Một góa phụ nuôi hai đứa con luôn là đối tượng bị kẻ khác khi dể. Khi ấy, nhiều người nghĩ bà ngoại thật ngu ngốc, tại sao phải bỏ tiền ra cho con gái đi học? Ở thời đó tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn rất phổ biến. Người ta cho rằng việc bà ngoại cho bà Tống Tinh đi học là một việc lãng phí tiền của, con gái học nhiều để làm gì? Rồi cũng gả cho người ta thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT