Cảnh Thời chỉ muốn sống cuộc sống của mình, nhưng không thể ngăn một người phiền phức như Lộ Lập Hiên.

Hôm nay cậu diễn vai kị sĩ trong khu trò chơi, nên gửi Đô Đô vào khu nhi đồng trong đó, vừa hay khu vực tổ chức hoạt động nơi cậu làm ở vị trí trung tâm, cho dù cậu đi đâu, Đô Đô đều có thể nhìn thấy.

Lúc Lộ Lập Hiên đến, vừa khéo Cảnh Thời và du khách vừa chụp chung xong, du khách vừa đi, đã nhìn thấy gương mặt khiến người khác chán ghét của Lộ Lập Hiên.

Cảnh thời vờ như không thấy, nhưng da mặt Lộ Lập Hiên rất dày, đi theo cậu, trên mặt còn trưng ra nụ cười ngạo mạn.

Cảnh Thời vẫy tay với bảo vệ ở chỗ không xa: "Anh bảo vệ ơi, người này trốn vé, nhanh đuổi cậu ta ra ngoài."

Bảo vệ nhìn Lộ Lập Hiên, nhận ra người đó là ai, có hơi chần chờ.

"Cậu Lộ...."

Mà Cảnh Thời đã đi đến chỗ khác.

Lộ Lập Hiên xua tay, bảo bảo vệ cứ mặc kệ đi.

Cảnh Thời vốn không trông mong bảo vệ có thể đuổi người đi, Lộ Lập Hiên bỗng chạy đến khu vui chơi, chắc chắn có việc.

Không phải đến hẹn hò, thì chính là đến đàm phán.

"Cảnh Thời cậu giả vờ cũng vừa phải thôi, tôi đã cho cậu bậc thang để đi xuống rồi."

Cảnh Thời không thể tưởng tượng nổi, Lộ Lập Hiên này rốt cuộc có bao nhiêu tự luyến, cậu đã nói mình thích Lộ Ý Trí, gã còn tự mình quyết định.

"Cậu Lộ đến tìm tôi, phải chăng thấy tôi yêu thầm chú nhỏ cậu quá cực khổ, muốn giúp tôi tìm cách?"

Cảnh Thời nhìn về phía khu nhi đồng, Đô Đô đang vẫy tay với cậu, nhưng cậu không muốn để Lộ Lập Hiên nhìn thấy Đô Đô, muốn như lần trước dùng Lộ Ý Trí để đuổi người.

Lộ Lập Hiên cười lạnh một tiếc: "Chú nhỏ tôi không biết thương hương tiếc ngọc như tôi đâu, cậu muốn bám lên chú ấy, nằm mơ đi!"

Cảnh Thời trong lòng sốt ruột, chỉ đành tăng thêm lực độ: “Không thử làm sao mà biết? Nói không chừng ngài Lộ vừa gặp đã yêu tôi, tôi lúc đó chính là bề trên của cậu, muốn đánh cậu thì đánh!”

Ánh mắt Lộ Lập Hiên nhanh chóng trở nên hung ác, nhưng giờ đang ở nơi công chúng, cho nên Cảnh Thời không sợ gã.

Hơn nữa cậu từng đọc sách gốc, nên biết chỉ cần không chạm vào giới hạn của gã, lúc thường Lộ Lập Hiên sẽ không báo thù người khác.

Mà giới hạn của gã, chính là Thiệu Thanh.

Lúc đọc sách, Cảnh Thời thấy quan hệ của hai người có hơi không bình thường, rõ ràng Lộ Lập Hiên hận không thể đặt Thiệu Thanh lên đầu quả tim mà cưng chiều, nhưng vẫn luôn có đủ loại tai tiếng với người khác.

Có lẽ đấy là tình thú kì lạ giữa hai người họ.

Nhưng Cảnh Thời chẳng thể tiếp thu nổi, cậu không thích đàn ông chân trong chân ngoài, cho dù chỉ là bề ngoài.

Bị châm chọc đến trình độ này, mà Lộ Lập Hiên còn chưa phất tay áo bỏ đi, xem ra hai năm nay gã cũng có chút tiến bộ.

"Cậu muốn chọc giận tôi?"

Cũng không ngốc.

Cảnh Thời vừa nói, vừa đưa tay vào trong túi quần sờ điện thoại.

"Tôi đâu có chọc giận cậu, bộ tôi nói không đúng sự thật sao?"

Lộ Lập Hiên cười lạnh một tiếng: "Cậu sẽ không lấy ra chiêu đã dùng với tôi để dùng lên người chú nhỏ tôi chứ, tôi khuyên cậu một câu, nhanh chóng chết tâm đi, cậu chẳng thể nào đến gần thân thể chú ấy được đâu."

Cảnh Thời giống như không nghe thấy, cười nói: "Nể tình chúng ta từng là bạn học, cho tôi số điện thoại của chú nhỏ cậu."

"....."

"Wechat cũng được."

"...."

Cảnh Thời cúi đầu vung vẩy điện thoại, nhanh chóng gửi wechat cho Thiệu Thanh.

Không bao lâu điện thoại Lộ Lập Hiên vang lên.

Gã không thể không nhận điện thoại của Thiệu Thanh, đợi gã vừa đi, Cảnh Thời nhanh chóng chạy về phía khu nhi đồng.

Đô Đô cho rằng cha bé gặp phải người xấu, lúc này đã bị dọa sắp khóc, vừa vào trong lòng Cảnh Thời đã mếu máo, mắt to ướt át.

"Cha."

Bé không biết nói chuyện, chỉ biết gọi cha.

Cảnh Thời bế bé đến khu nghỉ ngơi, vừa đi vừa hôn bé hai cái.

"Đô Đô ngoan, bị dọa rồi phải không, cha không sao, cha mang Đô Đô đi ăn đồ ngon."

Đô Đô là bé ham ăn, vừa nghe có ăn, buồn phiền gì cũng không còn nữa, há miệng cười ha ha ha.

Cảnh Thời vỗ nhẹ lên mông bé, đứa nhỏ ngốc này.

Cậu nói với đồng nghiệp, nhờ đồi phướng chống đỡ giúp cậu một lát, rồi từ trong ba lô của mình lấy ra bình sữa pha sữa cho bé.

Đô Đô lúc ăn rất ngoan ngoãn, hai tay mũm mĩm ôm bình sữa, rất tự giác đưa vào trong miệng, Cảnh Thời chỉ thỉnh thoảng giúp bé lau miệng là được.

Ôm thân thể mềm mại mũm mĩm vào trong lòng, tim dần dần bình tĩnh lại. Họ bên này ấm áp vui vẻ, Lộ Lập Hiên bên kia không vui vẻ cho lắm.

Thiệu Thanh gọi điện đến, vừa nghe máy đã chất vấn gã có phải lại đi hẹn hò rồi không, nói xong thì bắt đầu khóc, nói muốn chia tay.

Lộ Lập Hiên rất đau đầu, Thiệu Thanh chỗ nào cũng tốt, nhưng quản gã quá chặt, nên có lúc gã muốn ra ngoài thả lỏng một chút.

Phải đưa ra một đống hứa mới dỗ được Thiệu Thanh, Lộ Lập Hiên nét mặt u ám tắt máy.

Không cần nghĩ cũng biết ai làm chuyện này.

Gã đang muốn gọi bảo vệ đến hỏi, đã thấy Lộ Ý Trí đi ra từ khu văn phòng, người phu trách khu vui chơi đi theo sau, gật đầu khom lưng nói gì đó.

Lúc này gã mới nhớ ra, hôm nay chú nhỏ cũng ở đây.

Nhà họ Lộ đang khởi động hạng mục mới, muốn tổ chức lễ hội, vừa khéo địa điểm ấn định là khu vui chơi này.

Lộ Lập Hiên muốn mang người trốn đi, nhưng Lộ Ý Trí đã nhìn thấy gã, bị ánh mắt lạnh lùng của anh liếc qua, gã sợ hãi nhưng phải trưng ra vẻ mặt nghiêm túc đi qua.

"Chú nhỏ."

Lộ Ý Chí quay đầu nói một câu với người phụ trách: "Hôm nay nói đến đây thôi."

Rồi mới nhìn về phía Lộ Lập Hiên.

"Hôm nay không phải cuối tuần, đến đây làm gì?"

Giọng điệu Lộ Ý Trí rất bình tĩnh, chẳng hề có ý trách cứ, nhưng tim Lộ Lập Hiên vẫn run lên.

Hết cách, từ nhỏ đã bị chú nhỏ áp chế, có một vài bản năng đã khắc vào trong xương cốt.

Gã không dám nói đến đây hẹn hò, chú nhỏ ghét cay ghét đắng mấy scandal lung tung.

Nhưng một thằng đàn ông lại chạy đến khu vui chơi, quả thực chẳng kiếm được cớ nào hợp lý. 

Có lẽ cái khó ló cái khôn, trong một giây Lộ Lập Hiên bỗng nhớ đến Cảnh Thời.

"Chú nhỏ, cháu đến tìm bạn học, cái người tên Cảnh Thời lần trước chú gặp ấy, cậu ta làm việc ở đây."

Lộ Ý Trí không để tâm ừ một tiếng.

Cảnh Thời? Có chút thú vị, vào tối qua anh đã phát hiện mình hình như không bài xích người này.

Còn chưa có thời gian rảnh tìm hiểu người này, hôm nay đã gặp được.

Lộ Lập Hiên cẩn thận nhìn sắc mặt chú nhỏ, tiếp tục nói: "Cảnh Thời này da mặt rất dày, vừa rồi còn đòi cháu số điện thoại của chú, còn nói chú vừa gặp đã yêu cậu ta, người này thật không biết xấu hổ."

Gã không dám nói với Lộ Ý Trí rằng Cảnh Thời trước đây từng theo đuổi gã, dù sao trai của gã còn đứng ở chỗ không xa, thêm một chuyện thì hôm nay đừng hòng về công ty nữa.

Lộ Ý Trí nhếch môi, dường như nghe thấy chuyện rất thú vị, trong mắt lại chẳng có bao nhiêu ý cười.

Anh liếc nhìn trai của gã, lạnh giọng: "Gần đây rất rảnh?"

"Không có." Lộ Lập Hiên bị dọa nhanh chóng lùi ra sau: "Công ty còn có một đống chuyện, cháu đi ngay đây chú nhỏ."

Sau khi đám người rời đi, Lâm Hướng Văn tiến lên trước, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, có cần điều tra ngài Cảnh không?"

Lộ Ý Trí nhìn khu nhi đồng, thản nhiên nói: "Gặp trước đã, người không phải đang ở đây sao?"

Sau khi Lâm Hướng Văn tra hỏi một hồi: "Sếp, ngài Cảnh đang ở khu vui chơi với con trai."

"Con trai?"

"Vâng, bảo vệ nói con trai ngài Cảnh chưa được một tuổi, hôm nay cũng dẫn theo."

Lộ Ý Trí tạm ngừng hai giây, trong mắt lướt qua tia do dự.

"Dáng người ngài Cảnh rất giống người đàn ông hai năm trước, hơn nữa ngài cũng không bài xích cậu ta." Lâm Hướng Văn thất vọng nói: "Còn cho rằng đã có manh mối, kết quả cậu ta lại có một đứa con trai 1 tuổi."

Nếu có con trai, khả năng trước đó đã giảm xuống rất thấp.

Lộ Ý Trí không đặt quá nhiều tâm tư lên người Cảnh Thời, anh là người rất chú trọng hiệu suất, sẽ không đưa ra phỏng đoán không cần thiết.

"Đợi cậu ta tan làm, mời cậu ta qua nói chuyện."

Nói rất khách rất sáo, nhưng đến chỗ Cảnh Thời thì hoàn toàn không giống thế.

Lúc Cảnh Thời tan làm, trời đã tối, Đô Đô đã ngủ một giấc trong khu nhi đồng, may mắn nhân viên làm việc rất tận tâm chu đáo, không để đứa nhỏ bị lạnh.

Cảnh Thời vừa bế con trai vào lòng, đã có hai người đàn ông mặc đồ đen cao to đứng phía sau.

"Ngài Cảnh, sếp chúng tôi mời cậu qua nói chuyện."

Cảnh Thời: "...?"

Phản ứng đầu tiên của cậu là Lộ Lập Hiên, nhưng nghĩ kĩ thì chắc không phải, Lộ Lập Hiên tìm cậu đều là tự mình đến, không có phô trương thế này.

Người đàn ông mặc đồ đen rất dễ nói chuyện, thẳng thắn nói: "Ngài Lộ."

Cảnh Thời vừa động não một tí đã biết, ngài Lộ này là chỉ Lộ Ý Trí.

Lộ Ý Trí tìm cậu làm gì, chắc không phải vì mấy lời linh tinh cậu nói chứ.

Nếu vậy thì không sao, cậu không tin Lộ Ý Trí đường đường là người nắm quyền Lộ thị, vì chút chuyện nhỏ mà xử lý cậu, mấu chốt là...

Cảnh Thời liếc nhìn Đô Đô trong lòng.

"Tôi có thể không đi không?"

Người đàn ông mặc đồ đen không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn cậu, nhưng ánh mắt kia dường như đang hỏi, cậu nói xem?

Cảnh Thời nhìn xung quanh một vòng, đây là nơi cậu làm việc, cậu còn phải làm ở đây thêm một tháng nữa, khó lắm mới tìm được công việc hoàn mỹ như thế, tiền lương cao còn có thể dắt theo Đô Đô.

Nếu gây sự với Lộ Ý Trí, công việc này chắc không làm được nữa.

Nghĩ đến đây, cậu chỉ đành gật đầu: "Đi thôi."

Người đàn ông mặc đồ đen dẫn cậu đến tầng hầm bãi đậu xe khu vip của khu vui chơi.

Lúc này Đô Đô đã tỉnh táo hơn, trong miệng lầm bầm, dường như cảm thấy sợ hãi với hoàn cảnh xa lạ.

Cảnh Thời nhanh chóng di chuyển sự chú ý của bé: "Đô Đô, lát nữa cha dẫn con đi ăn đồ ngon."

Phương pháp này thử trăm lần linh nghiệm trăm lần với Đô Đô, bé không sợ nữa, nhưng vẫn co lại trong lòng cha, chỉ lộ cái đầu tròn tròn ra bên ngoài.

Cảnh Thời hôn lên trán bé một cái, rồi ấn đầu bé vào trong lòng mình.

Xe của Lộ Ý Trí bề ngoài nhìn rất bình thường, trừ rất sạch sẽ ra, không thấy có gì đặc biệt.

Sau khi mang cậu đến, hai người đàn ông mặc đồ đen lui ra, đứng ở khoảng cách thích hợp.

Đô Đô quá nhỏ, tò mò với mọi thứ, bé đưa tay ra sờ cửa xe, ngẩng đầu lên, mềm mại nói: "Cha."

Ánh mắt đó dường như đang bảo Cảnh Thời nhanh mở cửa xe cho bé vào ngồi.

Cảnh Thời âm thần oán giận một câu, nhóc ngốc, rồi nhận mệnh mở cửa xe.

Lộ Ý Trí đang ngồi một bên khác của ghế sau nhìn cậu.

Lưng anh rất thẳng, chân rất dài, dáng người rất tốt.

Ánh sáng bãi đậu xe rất tối, khiến cho gương mặt vốn lạnh lùng của Lộ Ý Trí nhiều thêm mấy phần dịu dàng, thoạt nhìn không có cảm giác xa cách.

Đô Đô là đứa nhỏ không sợ người lạ, nhìn tình cảnh thế này, mà bé còn giơ tay nhỏ mũm mĩm về phía Lộ Ý Trí.

"A...."

Có lẽ muốn để Lộ Ý Trí bế bé vào.

Cảnh Thời quả thực không thể khoan tay ngồi nhìn, cậu nhéo tay Đô Đô, ngại ngùng nói: "Xin lỗi ngài Lộ, đứa nhỏ tò mò với xe cộ."

Lộ Ý Trí chẳng hề để ý: "Vào đi."

Đợi Cảnh Thời dè dặt ngồi vào xe, Đô Đô làm ra một chuyện bất ngờ, bé nhìn chằm chằm Lộ Ý Trí một lát, bỗng há miệng gọi một tiếng.

"Ba ơi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play