Cảnh Thời bưng khay đi ngang qua đại sảnh tiệc sáng sủa, trên mặt luôn mang theo nụ cười mỉm khéo léo.
Dáng người đẹp thon dài được đồng phục ôm gọn, thu hút không ít ánh nhìn chăm chú của khách khứa.
Sảnh tiệc rất lớn, vô số đèn chùm pha lê chiết xạ ánh sáng rực rỡ, trên bàn dài sạch sẽ bày đầy các loại rượu nổi tiếng, đủ loại chi tiết chứng minh sự long trọng và xa hoa của buổi tiệc.
Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của ông cụ nhà họ Lộ.
Nhà họ Lộ giàu nhất thành phố Khê Chương, có thể đứng top 3 trong bảng xếp hạng giàu có nhất cả nước. Trước đây nhà họ Lộ luôn rất khiêm tốn, nhưng Lộ Ý Trí người nắm quyền nhà họ Lộ những năm gần đây thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, họ chẳng thể tiếp tục khiêm tốn được nữa.
Lộ Ý Trí năm nay 29 tuổi, dựa vào thủ đoạn sấm chớp của mình, một tay xây dựng đế quốc thương nghiệp như bây giờ, và ngồi vững vàng ở vị trí người nắm quyền nhà họ Lộ.
Người đời đều biết, Lộ Ý Trí là thiên tài thương nghiệp.
Nhưng Cảnh Thời không có hứng thú lắm với những người này.
Vì cậu là người xuyên sách.
Nguyên chủ là nhân vật phản diện trong sách, vì muốn có được nam chính công, đã dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn tồi tệ, như vừa bỏ thuốc vừa tự hại mình, đằng sau còn điên cuồng nhắm vào nam chính thụ.
Cuối cùng cố gắng vô ích không nói, còn bị nam chính công lợi dung xong đạp đi, tình cảnh đó rất là thê thảm.
Lúc Cảnh Thời xuyên qua, vừa khéo đụng phải tình tiết nguyên chủ bỏ thuốc cho mình xong, cậu khi ấy đã đi đến trước cửa phòng nam chính công Lộ Lập Hiên, tranh thủ một tia tỉnh táo cuối cùng, Cảnh Thời xoay người mở cửa phòng bên cạnh.
Trong tình huống thế này, dường như đây là phương pháp phá giải duy nhất.
Căn cứ vào cốt truyện sách gốc, Lộ Lập Hiên chắc chắn là cháu trai ruột của ông cụ Lộ.
Đại thọ của ông nội, cháu trai chắc chắn sẽ có mặt, vốn Cảnh Thời không muốn đến, nhưng nhà họ Lộ trả lương cao, nhân viên phục vụ một đêm trong sảnh ít nhất cũng có 5000 tệ.( 17.500.00 triệu)
Cảnh Thời nhìn bé mập đôi mắt to tròn bên cạnh, cắn răng đồng ý.
Sữa bột thật sự rất đắt!
**
Sau khi Cảnh Thời xoay một vòng liền rút về, thận trọng đứng trong góc vắng vẻ, trong đầu không khỏi nhớ đến Đô Đô.
Đô Đô là con trai cậu, một tháng sau sẽ được một tuổi.
Trước khi Cảnh Thời đến đây đã gửi bé vào nhà trẻ trong tiểu khu, bé mập vừa học được đi đường, nhưng chưa vững lắm, từng bước chân chập chững bước theo sau cậu, tay nhỏ giang ra…
Cảnh Thời cúi đầu, che giấu ánh mắt buồn bã, vì để chăm sóc Đô Đô, cậu đã chọn công việc bán thời gian, nhưng vẫn không có cách nào luôn bên bé.
Bỗng có người đẩy cậu, nhỏ giọng nói: "Cảnh Thời, chủ quản bảo cậu đến đằng trước, sao cậu không đi?"
Cảnh Thời lắc đầu: "Tôi sợ làm hư."
Chủ quản thấy cậu hình tượng tốt, muốn chuyển cậu đến đằng trước, dù lương chỗ đó cao hơn, nhưng vì sợ gặp phải Lộ Lập Hiên, Cảnh Thời đành từ chối.
“Có gì đâu, nếu tui dáng dấp được như cậu, tui đã đi rồi, đằng trước rất tốt, đều là người nhà họ Lộ, nói không chừng...”
Người đó lại đẩy Cảnh Thời, nháy mắt ra hiệu với cậu: "Nghe nói Lộ Lập Hiên thích đàn ông, nếu được anh ta nhìn trúng, cậu không cần phấn đấu nữa."
Cảnh Thời kéo khóe môi, vẻ mặt thờ ơ.
Người đó cũng không để ý, hãy còn than thở: "Đáng tiếc Lộ Ý Trí có bệnh tâm lý chướng ngại, bằng không bám vào anh ta, đó mới thật sự không cần lo lắng, Lộ Lập Hiên không có cửa để so với anh ta."
Với người nắm quyền Lộ thị cao vời vợi này, Cảnh Thời cũng có nghe nói, nên thuận miệng trả lời một câu.
"Bệnh tâm lý chướng ngại?"
"Nghe nói không cách nào thân mật với người khác, bất kể nam nữ."
Thanh âm vừa dứt, trong đại sảnh tiệc bỗng trở nên sôi nổi, không biết ai đã nói một câu: "Ông cụ nhà họ Lộ đã đến."
Cảnh Thời theo bản năng nhìn về trước, quả nhiên thấy một ông cụ được vây chặt tiến về đằng trước.
Lộ Minh Triết trẻ hơn rất nhiều so với tuổi tác thực, ước chừng tầm 60 tuổi, lúc này tuy trưng ra nụ cười, nhưng ngồi vị trí cao đã lâu, thoạt nhìn cũng rất uy nghiêm.
Mà người đứng phía sau ông cụ không xa, Cảnh Thời vừa hay có quen.
Lộ Lập Hiên.
Thực ra Cảnh Thời chưa từng gặp gã, chỉ biết nguyên chủ và gã còn có thụ chính Thiệu Thanh là bạn cùng lớp đại học.
Nhưng Lộ Lập Hiên hoạt động rất năng nổ, thỉnh thoảng truyền ra tai tiếng với tiểu thịt tươi, nếu không phải truyền thông ngại thế lực nhà họ Lộ không dám đưa tin quá mức, tin tức đã sớm bay đầy trời.
Sau đó Cảnh Thời làm việc cực kì cẩn thận, vốn cho rằng có thể bình an kết thúc công việc, bỗng nhiên lại xảy ra bất ngờ.
Người phục vụ vừa nói chuyện với cậu không cận thận đổ rượu lên người khách, Cảnh Thời chỉ có thể nhanh chóng đi xử lý, kết quả cậu vừa từ phòng vệ sinh đi ra đã đụng phải Lộ Lập Hiên ở cửa.
Lộ Lập Hiên cười rất khinh thường, nói cũng rất khó nghe: "Cảnh Thời? Chạy đi hai năm còn cho rằng cậu đã từ bỏ, sao, nhớ bản thiếu gia rồi?"
Cảnh Thời vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tôi không phải đến tìm cậu."
Lộ Lập Hiên tùy ý quét nhìn bộ động phục của cậu, ánh mắt tối lại: "Cậu thấy tôi tin không? Thế mà còn mặc quần áo thế này..."
Cảnh Thời không muốn dài dòng với gã, cậu đang làm việc, cố tình rời khỏi chỗ làm sẽ bị trừ lương.
Mắt thấy trong chốc lát là không thể tranh luận rõ ràng được, Cảnh Thời chỉ có thể cắt ngang lời gã: “Tôi đến tìm chú nhỏ của cậu.”
Dựa vào địa vị của Lộ Ý Trí, người mỗi ngày tìm anh đoán chừng nhiều không đếm xuể, chắc hẳn sẽ không bị vạch trần.
Hơn nữa, người Lộ Lập Hiên sợ nhất, chính là Lộ Ý Trí.
Quả nhiên, Lộ Lập Hiên lập tức cau mày, cảnh giác nói: "Cậu tìm chú nhỏ tôi làm gì?"
Cảnh Thời vò mẻ chẳng sợ sứt nói: "Tôi thích anh ấy, muốn theo đuổi anh ấy."
Lộ Lập Hiên cười lạnh một tiếng: “Dựa vào cậu, sợ là ngay cả mặt chú nhỏ tôi cậu cũng chưa từng thấy đâu nhỉ?”
Bị cậu đoán đúng rồi.
Nhưng Cảnh Thời sao có thể thừa nhận: "Ai nói tôi chừa từng gặp? Chú nhỏ cậu đẹp hơn cậu rất nhiều, cậu đứng bên cạnh anh ấy, đen như than nắm."
Lộ Lập Hiên: “...”
Im lặng hai giây, khóe môi Lộ Lập Hiên chậm rãi nhếch lên, rồi hướng về phía sau cậu gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”
Cảnh Thời: "..."
Lộ Ý Trí ở sau lưng cậu???
Rất nhanh, một giọng nam từ tính truyền đến từ sau lưng, nếu đổi thành tình cảnh khác, Cảnh Thời chắc chắn sẽ khen một câu thật hay!
"Xảy ra chuyện gì?"
Không biết sao, thanh âm này nghe có hơi quen.
Da đầu Cảnh Thời ngứa ngáy, cậu vừa rồi nói bậy mấy câu trước mặt chính chủ, Lộ Y Trí có trực tiếp đuổi cậu ra ngoài không?
Lộ Lập Hiên cười càng vui vẻ hơn: "Chú nhỏ, người này tên Cảnh Thời, nói thích chú, đến theo đuổi chú, còn hóa trang mình thành nhân viên phục vụ."
Lộ Ý Trí không nói chuyện, Cảnh Thời cũng không dám quay đầu lại, cậu dám chọc Lộ Lập Hiên, nhưng cậu không dám chọc Lộ Ý Trí.
Bóng lưng thôi cũng có thể cảm nhận được khí thế lớn mạnh trên người đối phương.
Tạm ngừng hai giây, Lộ Ý Trí hờ hững nhả ra mấy chữ: "Cậu về trước đi."
Cảnh Thời như được đại xá, nhưng vừa nhấc chân lên đã nghe thấy Lộ Lập Hiên trả lời: "Vâng chú nhỏ."
Lúc sắp đi còn cho cậu một ánh mắt như cười trên nỗi đau của người khác.
Cảnh Thời: "...." Hóa ra không phải để cậu đi.
Lộ Lập Hiên vừa đi, lưng Cảnh Thời căng cứng, nhưng vừa nghĩ đến tiền lương, cậu tự nhiên lại có sức mạnh.
Cậu đến làm việc chân chính cơ mà.
"Lộ...."
Cảnh Thời vừa quay đầu, nhìn thấy Lộ Ý Trí đứng chỗ cách xa hai mét không cảm xúc gì nhìn cậu, hai chữ ngài trực tiếp nghẹn trong cổ họng.
Không biết có phải ảo giác hay không, trong ánh mắt Lộ Ý Trí dường như mang theo một tia nghi ngờ.
Vào khoảng khắc Cảnh Thời nhìn rõ tướng mạo Lộ Ý Trí liền sững sờ.
Phản ứng đầu tiên, đây chẳng phải phiên bản sau khi trưởng thành của Đô Đô nhà cậu sao?
Phản ứng thứ hai, ồ đây không phải thằng cha xui xẻo bị mình xông vào cửa tối đó sao?
Phản ứng xx, hả???!!!
Người xảy ra quan hệ với cậu vào đêm đó, thế mà là Lộ Ý Trí? Chú nhỏ của Lộ Lập Hiên?
Cậu vẫn nghĩ rằng đó chỉ là người qua đường giáp!
Chuyện đến bây giờ, cậu chỉ có thể an ủi chính mình, đêm đó Lộ Ý Trí say, cậu luôn vùi đầu vào trong gối, chắc hẳn nhìn không rõ.
Cảnh Thời hòa hoãn tâm trạng, nghiêm túc nói: "Ngài Lộ, tôi vừa rồi chỉ nói nhảm, ngài không cần để trong lòng, tôi hôm nay đến làm việc, ngài có thể đi tra thử."
Sau khi nói xong, cậu xoay người chuẩn bị rời đi.
"Cậu tên Cảnh Thời?"
....
Đến lúc thu dọn về nhà, cậu cũng không rõ tại sao Lộ Ý Trí sẽ hỏi tên cậu.
Nhưng Đô Đô còn đợi cậu ở nhà trẻ, nên không rảnh nghĩ ngợi nhiều.
Đợi lúc Cảnh Thời chạy về nhà, đã 8 giờ 30, bình thường giờ này Đô Đô đã ngủ.
Giáo viên Lý của nhà trẻ là người rất tốt, luôn bên cạnh Đô Đô, sau khi Cảnh Thời nói cảm ơn với cô thì bế bé mập vào trong lòng.
Đô Đô vốn đã buồn ngủ, nhưng nhìn thấy cha liền có tinh thần hơn, dùng gương mặt mũm mĩm của mình cọ cổ Cảnh Thời, trong miệng líu ríu gọi:
"Cha ơi."
Cảnh Thời trả lời một tiếng: "Đô Đô mệt rồi phải không?"
"Dạ." Đô Đô trả lời như lẽ hiển nhiên.
Cảnh Thời cười, trong nhà trẻ chỉ ăn với ngủ mệt chỗ nào, nhưng cậu không vạch trần bé mập, trái lại còn thương xót hôn bé.
"Theo cha về nhà ngủ thôi."
"Dạ." Tiếng này thoạt nghe rất vui vẻ.
Thực ra Đô Đô không tính khó nuôi, bình thường rất ngoan, không thích khóc lóc ồn ào, nên Cảnh Thời một mình chăm con cũng không thấy rất mệt.
Nhưng cũng có thể chưa đến lúc nghịch ngợm phá phách.
Cảnh Thời bế Đô Đô về nhà, nửa đường Đô Đô ngủ mất, Cảnh Thời hôn trán bé, tâm tư không khỏi bay đến trên người Lộ Ý Trí.
Thoạt nhìn Đô Đô rất giống anh.
Nhưng tại sao mọi người nói anh có bệnh tâm lý chướng ngại, rõ ràng đêm đó, anh thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí còn hơn cả mức bình thường.
Cảnh Thời ném chuyện này ra sau đầu, nói chung bí mật phía sau thế gia vọng tộc nhà người ta không có quan hệ gì với cậu, cậu chỉ muốn trải qua ngày tháng tốt lành với Đô Đô.