Tôi cười nhẹ.

Chẳng có gì phải tiếc cả, bà đây còn lâu mới cho anh cơ hội!

"Ừm, Tiêu Vũ..." Khúc Ngang bỗng nhiên nói: “Thêm lại anh.”

“Đừng có mơ!”

Khúc Ngang hít một hơi thật sâu.

“Đưa điện thoại cho anh.”

Tôi vô thức giấu điện thoại sau lưng:

“Không.”

Anh nhướng mày: “Không?”

Tôi lùi lại một bước: “Chẳng lẽ anh muốn cướp điện thoại của tôi?”

Khúc Ngang cười.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi bị anh bế lên.

“Nhanh thả tôi xuống, anh đang làm gì vậy?!”

Khúc Ngang cười hỏi: “Em có đưa không?”

Tôi cảm thấy vô cùng uất ức: “Là anh xóa tôi trước, anh còn không thèm xin lỗi, chỉ muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Khúc Ngang, anh tồi lắm…”

“Anh xin lỗi.”

Những lời còn lại nghẹn trong cổ họng tôi.

Khúc Ngang đặt tôi xuống, kéo người tôi áp vào ngực anh.

Khoảnh khắc cằm tôi chạm vào vai anh, đầu óc tôi trống rỗng.

Hơi thở của anh phả vào chóp mũi tôi, cạnh má là một hình xăm đáng sợ.

Tôi đã nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.

“Anh xin lỗi…” Giọng anh như đang thì thầm.

“Thêm lại anh đi mà.”

Tôi nghiêng đầu. Phát hiện tai của Khúc Ngang đã chuyển sang màu đỏ.

Tôi cảm thấy như mình đã khám phá được một thế giới mới: “Anh xấu hổ à?”

Khúc Ngang liền nói: “Không!”

Mặc dù rất hung dữ nhưng tôi vẫn tựa vào vai anh cười khúc khích.

Và tôi nhận ra…

Tai tôi hình như cũng đỏ lên rồi.

Buổi tối, về đến ký túc xá tôi vẫn chưa hết choáng váng.

Trong đầu tràn ngập những hình ảnh gần gũi với Khúc Ngang.

Cứ nghĩ về điều đó, mặt tôi lại đỏ lên.

Bạn cùng phòng hỏi tôi: “Tiểu Vũ, cậu sao thế?”

Tôi vội vàng lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Hai người bạn cùng phòng còn lại thò đầu ra hóng hớt, cùng nhau cười và trêu tôi:

“Nhớ Khúc Ngang hả, nhìn mặt cậu ấy đỏ bừng lên kìa!”

Tôi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Chỉ có một mình, tôi tự nhiên bật cười.

Khúc Ngang có mùi thơm rất ngọt.

Giống như...bánh quy socola caramel.

Mấy ngày nay, Khúc Ngang sẽ thường xuyên “vô tình” xuất hiện trước mặt tôi.

Hành lang sau giờ học, ghế đá bên ngoài căng tin và ghế khán giả trên sân thể thao.

Tôi đi tới hỏi: “Anh đang đợi em à?”

Anh thô lỗ trả lời: “Đi ngang qua.”

Ồ, đi ngang qua tận tòa nhà học của tôi?

Buổi tối, Khúc Ngang lại xuất hiện trong lớp tự học của tôi.

Dù ngồi ở xa nhưng tôi vẫn không nhịn được mà lén nhìn anh.

Kết quả là bị anh bắt được ánh mắt, tôi lập tức cúi đầu.

Điện thoại trên bàn sáng lên.

Khúc Ngang: [Anh đẹp trai không?]

Tôi:……

Tự kiêu!

Tôi tức giận nhìn anh lần nữa.

Khúc Ngang nâng cằm, điệu bộ lười biếng nhướng mày cười với tôi.

Vừa lưu manh lại có chút gợi cảm.

Tôi vội cúi đầu xuống, cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

Buổi tự học kết thúc, lúc thu dọn đồ đạc thì tôi để ý Khúc Ngang đã biến mất.

Tôi mím môi, không hiểu sao lại cảm thấy hơi thất vọng.

Ra khỏi phòng học tôi liền thấy tên lưu manh gợi cảm kia đang dựa vào tường hành lang, ngoắc ngoắc ngón tay:

“Anh đưa em về.”

Anh bước một bước dài, tôi liền theo sau, bước chân tôi dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Trong lòng tôi có một tia vui vẻ và phấn khích khó tả.

Lúc này, tôi chợt cảm thấy tôi và Khúc Ngang không phải đang giả vờ mà thực sự là một cặp.

Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, tôi đột nhiên đứng lại.

Khúc Ngang đi về phía trước càng ngày càng xa, đèn đường trong khuôn viên trường không sáng, anh như đang đứng trong một thế giới ảo nơi người người qua lại và thật… xa tầm tay.

Chúng tôi không phải là một cặp.

Không phải……

Cả người tôi trở nên lạnh lẽo đến tận đáy lòng.

“Tiêu Vũ.” Khúc Ngang tay đút vào túi quần, quay người lại:

“Em ngây ngốc cái gì thế?”

Tôi chợt tỉnh ngộ.

Nhanh chân đuổi theo.

Trái tim vốn đã lạnh giá dường như đang được sưởi ấm.

Tôi gục xuống bàn, cảm thấy hơi khó chịu.

Còn khó chịu hơn cả việc Hạ Tụng Lam đăng ảnh của Dư Hằng.

Người tôi thích rõ ràng là Dư Hằng, sao bây giờ tôi lại cảm thấy buồn lòng vì Khúc Ngang chứ?.

Hay là do tính cách khó hiểu của con gái???

Tôi mặc định là vì lý do này và sau đó cố tình giữ khoảng cách với Khúc Ngang.

Tôi thuyết phục bản thân rằng chúng tôi chỉ là giả và tôi không thể nào có được anh ấy.

Khoảng thời gian này Dư Hằng mời tôi tham gia một cuộc thi thiết kế của trường.

Không cần suy nghĩ nhiều tôi lập tức đồng ý ngay.

Cho đến lúc này, tôi vẫn chưa nhận ra tình cảm của tôi dành cho Dư Hằng đã thay đổi.

Để thoát khỏi tình cảm không rõ ràng với Khúc Ngang, tôi đành chấp nhận việc mỗi ngày đều gặp Dư Hằng.

Cách đây không lâu, tôi vẫn còn đỏ mặt mỗi khi đối mặt với anh ấy.

May mắn đội của chúng tôi có bốn người, nên tôi không quá ngại ngùng khi phải làm việc với Dư Hằng mỗi ngày.

Tôi không hỏi anh ấy về mối quan hệ của anh với Hạ Tụng Lam, anh ấy cũng không hỏi tôi về mối quan hệ của tôi với Khúc Ngang.

Một hôm sau buổi họp nhóm, chỉ còn tôi và Dư Hằng ở lại hoàn thành nốt công việc.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, tôi đang định rời đi thì anh đột nhiên gọi tôi lại: “Tiểu Vũ.”

Tôi dừng bước.

“Gần đây không thấy Khúc Ngang đi cùng em.” Anh hỏi:

“Hai người chia tay rồi à?”

Mặc dù tôi đang cố gắng trốn Khúc Ngang, nhưng…

Tôi lắc đầu: “Không.”

Dư Hằng“Ồ” một tiếng rồi lại hỏi: “Lần trước em nói mối quan hệ đó là tạm thời thôi, bây giờ còn phải vậy không?”

Tôi không trả lời ngay.

Nói một cách logic thì mối quan hệ của chúng tôi từ trước đến giờ vẫn luôn là tạm thời.

Nhưng đột nhiên tôi không hề muốn thừa nhận sự thật này.

Dư Hằng cười: “Hiện tại em vẫn đang cân nhắc sao?”

“Không……”

Lấy lại được lý trí, tôi giả vờ bình tĩnh:

“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, mối quan hệ giữa em và Khúc Ngang… sẽ sớm kết thúc thôi.”

“Thật sao?” Dư Hằng như đang nói đùa:

“Nói như vậy, là anh vẫn còn cơ hội, đúng không?”

“Có lẽ...sau khi Khúc Ngang và em chia tay.”

Suy cho cùng, dù chỉ giả vờ là một đôi thì tôi vẫn không nên “cắm sừng” anh ấy.

Rời khỏi phòng học tôi thấy Khúc Ngang đứng ngay cửa.

Trái tim tôi ngừng đập.

Anh ấy ngoắc tay với tôi như thường lệ: “Đi thôi.”

Tôi im lặng đi theo.

Trên đường, anh không nói một lời nào, nhưng tôi cảm thấy hình như anh giận rồi.

Giống như bầu trời bình yên trước khi có bão ập tới.

Tôi đột nhiên có chút sợ hãi.

Khúc Ngang từ từ dừng lại. Mặt không biểu tình gì quay đầu lại:

“Sao em không đi đi?”

Tôi cúi đầu thấp giọng hỏi: “Khúc Ngang, anh giận à?”

Anh ấy không trả lời.

Tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, anh quay lưng về phía tôi, thân hình bất động tựa như một tác phẩm điêu khắc.

Tôi hỏi lại.

Trong đêm yên tĩnh, Khúc Ngang đá mạnh vào thùng rác.

Tôi sợ đến mức toàn thân run rẩy, mắt lập tức đỏ bừng.

"Tiêu Vũ, em vẫn còn biết là mình có bạn trai sao?" Khúc Ngang nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi:

“Em nói như vậy với Dư Hằng là có ý gì? Để mồi nó?”

Mắt tôi mở to: “Tôi không có!”

Anh cười chế nhạo:

“Em còn nói không? Không phải em đang đếm từng ngày, chờ đợi để chấm dứt mối quan hệ này sao? Dù chỉ một ngày em cũng không hề muốn dây dưa với anh một chút nào, phải không?”

Tôi cúi đầu, nước mắt trào ra, từng giọt một, thấm ướt nền đất.

"Người anh quan tâm rõ ràng là Hạ Tụng Lam, nhưng anh lại kéo tôi vào, chúng ta là giả, tôi nói vậy với Dư Hằng thì sao?" Tôi tùy tiện lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Khúc Ngang.

“Dù sao thì sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ chia tay, đúng chứ?”

Khúc Ngang sửng sốt.

“Ai thèm quan tâm đến Hạ Tụng Lam?” Anh ấy suy nghĩ gì đó, một lát sau quay lưng về phía tôi nói:

“Vậy thì một tháng, trong một tháng này, chúng ta vẫn là một đôi. Một tháng sau, chúng ta kết thúc như em mong muốn.

Nói xong anh quay người rời đi.

Bóng dáng cao lớn kia nhanh chóng biến mất trên sau ánh đèn đường.

Nước mắt tôi lại trào ra, tôi cố gắng bình tĩnh lau sạch nước mắt rồi trở về ký túc xá.

Khi gần về đến ký túc, tôi chợt nhớ đến thùng rác mà Khúc Ngang đạp đổ, ôm một bụng tức nhưng vẫn hậm hực quay lại.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, chiếc thùng rác đã được dựng lên nằm ngay ngắn ở vị trí cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play