Hoa khôi liền chạy đi, đám người hóng chuyện cũng dần giải tán.

Tôi vẫn đứng đó.

Vì tên trùm trường vẫn túm lấy cổ tay tôi.

Tôi run rẩy quay người lại: “Tôi đi được chưa?”

Hắn vẫn không di chuyển, nhìn về hướng hoa khôi rời đi suy nghĩ gì đó.

Mãi sau hắn mới cúi đầu nhìn tôi:

“Em tên gì?”

Tôi sợ hãi: “Tiêu, Tiêu Vũ…”

Hắn gật đầu: “Tôi tên...”

“Khúc Ngang!”

Tôi nhanh nhẹn nói rồi hỏi:

“Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

Khúc Ngang mặt không cảm xúc nói: “Chưa.”

Tôi khóc không ra nước mắt: “Tại sao?”

“Tôi cần em giả làm bạn gái tôi.”

Tôi:?

Theo suy nghĩ của tôi, Khúc Ngang là một người không thuộc về nơi có ánh sáng, khuôn mặt đẹp trai của hắn đầy bí ẩn và hoàn toàn không bộc lộ biểu cảm gì.

Tôi: “Tôi có thể từ chối không?”

Hắn đột nhiên nhướng mày cười, lộ ra hai cái răng nanh, nói ra bốn chữ:

“Em cứ thử đi.”

Tôi thử?

Sợ gì chứ! Tôi muốn liều một lần….

Khúc Ngang buông cổ tay tôi ra, nhìn tôi cười tươi hơn.

……xem sao.

Tôi:

“Là, là vì hoa khôi sao?”

Khúc Ngang im lặng, gật đầu.

Tôi khóc mất:

“Tại sao? Anh không thể trực tiếp từ chối cậu ấy sao?”

Khúc Ngang nhìn tôi chằm chằm, bình tĩnh nói sáu chữ:

“Tôi không muốn làm tổn thương em ấy.”

Tôi:???

Anh trai ơi, anh có bạn gái thì chẳng phải cậu ấy sẽ đau lòng hơn sao? Tôi chỉ là người qua đường mà thôi!!!

Tôi thực sự nghi ngờ tên trùm trường này đang có âm mưu gì đó.

Nhưng tôi không dám nói gì hết.

Như đoán được suy nghĩ của tôi, Khúc Ngang nheo mắt:

“Em đang mắng tôi à?”

Tôi lập tức phủ nhận:

“Không, tôi không có, anh đừng nói bừa.”

“Ồ.”

Khúc Ngang không hỏi gì nữa, tiếp tục chủ đề bạn gái giả kia:

“Sẽ không để em phải làm “bạn gái” của tôi lâu đâu.”

“Không lâu là bao lâu?”

Hắn gãi cằm ngáp dài:

“Xem tâm trạng của tôi thế nào đã.”

Tôi:……

Tôi -Tiêu Vũ, trở thành tâm điểm bị để mọi người bàn tán chỉ vì “ăn dưa”, vì chuyện này tôi đã trở nên nổi tiếng ở Đại học T.

Có hàng nghìn bài viết thảo luận trên trang của trường, tất cả mọi thứ về tôi đều bị đào ra, cả chuyện về mối tình thầm kín của tôi với một sinh viên năm cuối.

Trong căng tin, bạn tôi, Tiểu Mễ hỏi:

“Tiêu Tiêu, hai ngày trước không phải cậu đã viết thư cho tiền bối Dư Hằng sao? Sao hôm nay cậu đã thành bạn gái của Khúc Ngang rồi?”

Tôi thở dài:

“Một chuyện cực kỳ máu chó đã xảy ra với tớ…”

Tiểu Mễ sửng sốt hỏi:

“Say rượu làm bừa? Bách phát bách trúng? Hoan hỷ oan gia*? Duyên trời đã định?”

Tôi:……

Tôi: “Cậu bớt đọc tiểu thuyết bá đạo tổng tài đi!”

Tiểu Mễ ho hai tiếng rồi nói:

“Cũng không hẳn… cậu nghĩ mà xem, đối với một người bá đạo như Khúc Ngang, làm ra chuyện như vậy, tớ không ngạc nhiên lắm.”

Tôi im lặng. Những gì Tiểu Mễ nói có vẻ đúng.

Có một topic trên diễn đàn trường bàn luận về tòa cao ốc vạn tầng của Khúc Ngang.

Đầu năm nhất, nhờ vẻ ngoài đẹp trai mà hắn từng được mệnh danh là nam thần trường T.

Nhưng sau đó có người đã nhìn thấy hắn ta đánh nhau bên ngoài trường học nhiều lần.

Hơn nữa trên người hắn thường xuyên bị thương, còn có rất nhiều hình xăm, mùa hè mặc áo phông mơ hồ nhìn thấy được hình trên cổ.

Cái danh “nam thần học đường” dần được thay thế bằng “trùm trường”.

Đang suy nghĩ thì tự nhiên có người ngồi xuống cạnh tôi.

Ngước lên thấy khuôn mặt đỏ bừng của Dư Hằng.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt sau cặp kính hiện rõ vẻ lo lắng:

“Tiểu Vũ, anh nghe người ta nói em và Khúc Ngang…”

Tôi lập tức phủ nhận:

“Không phải, đều là tin đồn thôi!”

Anh không tiếp tục hỏi thêm nữa, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười ấm áp:

“Vậy thì tốt rồi.”

Dừng một chút, anh ôm mặt, nghiêng đầu nhìn tôi, tự trách mình:

“Tiểu Vũ, anh xin lỗi, anh vô tình làm mất thư em gửi cho anh rồi…”

Giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại như vậy, tôi không có sức phản kháng, lập tức an ủi:

“Không sao đâu!”

“Vậy thì tốt.” Dư Hằng lại mỉm cười

“Vậy sau này anh có còn được nhận thư nữa không?”

Da của anh ấy rất trắng, đuôi mắt có một nốt ruồi, mỗi khi cười lông mày lại cong lên, như một dòng suối trong chảy mềm mại.

Nếu anh ấy cứ cười với tôi như vậy, tôi sẵn sàng viết từ điển Tân Hoa xã* chứ đừng nói đến việc chỉ viết một bức thư!

*Tân Hoa xã Zidian, hay Từ điển Tân Hoa xã, là một từ điển tiếng Trung được xuất bản bởi Nhà xuất bản Thương mại. Đây là từ điển tiếng Trung bán chạy nhất và là tác phẩm tham khảo phổ biến nhất trên thế giới.

Tôi vừa mở miệng đang định nói "được" thì có người đặt tay lên vai tôi, kéo tôi ra giữ khoảng cách với Dư Hằng.

Giọng nói lười biếng của Khúc Ngang vang lên trên đầu anh, giọng điệu hắn lạnh lùng đe dọa:

“Không được.”

Dư Hằng đẩy kính lên, nhếch miệng cười:

“Thật sao?”

Tiểu Mễ, người ngồi đối diện tôi, đang cố gắng kìm nén sự phấn khích của mình, cô ấy nói khẩu hình miệng với tôi ba từ “Tu La tràng*”.

*Nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt; ngươi chết ta sống; ai tham gia 1 là chết 2 là bị thương.

Tôi:……

Khúc Ngang liếc Dư Hằng, nhướng mày hỏi tôi:

“Em thích ai?”

Hắn ta nghiến răng nói:

“Không có mắt nhìn.”

Tôi:……

Không để mình yếu thế, Dư Hằng nói:

“Mắt sáng nên em ấy mới không thích cậu.”

Khúc Ngang đẩy đẩy đầu lưỡi:

“Em ấy yêu tôi.”

Không khí nồng nặc mùi thuốc súng, tôi sợ hai người họ sẽ đánh nhau luôn mất.

Tôi im lặng đứng dậy muốn chạy khỏi chỗ nguy hiểm này ngay lập tức.

Kết quả là bị Khúc Ngang tóm lại.

Bàn tay hắn rất to, có hơi lạnh.

“Từ hôm nay, mỗi ngày, em, viết thư cho tôi!.”

Anh nhướng đôi lông mày dài, giọng điệu ra lệnh khiến tôi không thể phản bác, đăm chiêu nói từng chữ:

“Em có nghe thấy không, hả bạn gái?”

Tôi thực sự là một con ngốc.

Sao lại đồng ý với Khúc Ngang giả làm bạn gái hắn vậy trời??

Mười hai giờ đêm, trong ký túc xá tôi cặm cụi viết thư cho Khúc Ngang.

Hắn đã gửi yêu cầu qua WeChat:

[Viết tay, 500 từ, nguyên bản]

Hai phút sau, lại thêm một tin nhắn mới:

[Hạn là ngày mai.]

Tôi:……

Tôi tức giận:

[Có cần liên hệ nhà xuất bản để viết sách cho anh luôn không?]

Khúc Ngang: [Sao cũng được, tôi không có ý kiến]

Tôi:……

Tôi ném bút quyết định bỏ cuộc, lấy điện thoại ra vào diễn đàn của trường thì thấy một bài đăng suy đoán rằng Khúc Ngang có xu hướng bạo lực…

Năm phút sau, tôi lặng lẽ cầm bút lên.

Áaaaaaaaa, cứu tôi với, tôi cảm thấy nếu như không viết xong thì mai tôi tới công chuyện với hắn mất.

Hôm sau, tôi gửi tin nhắn cho Khúc Ngang:

[Anh đang ở đâu?]

Hai mươi phút, hắn mới trả lời: [ Hả, nhớ anh à?]

Tôi:……

Tôi: [Thư của anh!]

Đối phương đã gửi địa điểm.

Không phải ở trường mà ở một quán bida cách trường khá xa.

Khúc Ngang: [Đợi tôi về trường chúng ta nói sau].

Tôi thoáng nghĩ nếu tôi và hắn gặp nhau ở trường, hẳn sẽ bị mọi người bàn tán, tốt nhất là không nên gặp ở đây.

Thế là tôi trả lời: [Tôi đi tìm anh, anh đợi một lát.]

Khung chat hiển thị "Đối phương đang nhập".

Hai phút sau, Khúc Ngang: [Ừ].

Khi đến địa chỉ hắn gửi, tôi chợt hụt hẫng.

Khu đất này thuộc một trung tâm mua sắm cũ, hành lang trống trải xung quanh không có cửa hàng nào, chỉ có biển hiệu và đèn led của quán bida.

Trông rất giống một nơi để thực hiện hoạt động bất hợp pháp hoặc là chợ đen.

Tôi đứng trước cửa gửi tin nhắn cho Khúc Ngang: [Tôi đến rồi].

Hắn trả lời ngay: [Em ở đâu?]

Tôi: [Ở cửa…]

Khúc Ngang: [?]

Khúc Ngang: [Vào đi.]

Tôi: [Tôi sợ…, anh ra ngoài đi được không?]

Khúc Ngang:...…

Khúc Ngang: [Đợi tôi.]

Có thể hắn hơi tức giận, tôi sợ sau khi ra ngoài việc đầu tiên hắn ta làm là đánh tôi, dù sao thì bài phân tích kia rất có lý, Khúc Ngang khỏe mạnh, mũi to, còn có chút không kiên nhẫn. Nhìn rất giống người có khuynh hướng bạo lực…

Đang suy nghĩ thì thấy Khúc Ngang tay đút túi quần bước ra, tôi chậm rãi lùi lại hai bước.

Hắn bước tới chỗ tôi và đột nhiên giơ tay lên.

Tôi sợ đến mức nhắm mắt lại.

“Lá cây.” Tôi cảm nhận được hắn đang chạm vào tóc tôi, “Em sợ tôi à?”

Tôi cúi đầu không dám nói.

"Sợ cái gì?" Hắn lại hỏi.

Tôi do dự một chút, nói thật: “Tôi sợ anh đánh tôi…”

Khúc Ngang không nói gì. Nhìn có vẻ tức giận.

Tôi tưởng mình sẽ bị đánh thật, nhưng hắn đột nhiên nhếch miệng cười:

“Trong mắt em tôi bạo lực thế sao?”

Tôi nuốt nước bọt: “Có người nói anh khỏe mạnh, mũi to, nhìn giống có khuynh hướng bạo lực, còn…”

Khúc Ngang ngắt lời tôi:

“Mũi của tôi to sao?”

Tôi gật đầu.

Hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước, thân hình cao lớn của hắn vây ép tôi vào một góc.

“Bé cưng.” Anh đột nhiên gọi tôi, giọng trầm khàn khàn:

“Đàn ông mũi to chỉ bạo lực ở….”

Tôi ngơ ngác hỏi: “Ở đâu?”

Dưới ánh sáng mờ ảo của hành lang, anh nheo mắt mỉm cười, cúi đầu ghé vào tai tôi:

“Trên giường.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play